QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Một lão giả mặc áo bào trắng, tinh thần quắc thước, thần thái uy vũ nói: 

- Nhưng thật ra ngươi lần này hộ tống ta đến Thiên Hương, nguy hiểm của ngươi trái lại còn lớn hơn. Ngươi nhiều năm cùng với Quân gia giao chiến chính là có tử cừu (cừu hận chết người); hơn nữa Quân gia hậu nhân hầu như đều là chết trong lúc đang tác chiến với ngươi, tình huống của ngươi, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với ta nhiều. 

- Điều đó có gì là nguy hiểm? Nếu Quân gia mà nhân cơ hội này tập kết quân lực để đối phó ta, như vậy thì bọn họ cũng không xứng làm địch nhân của ta. 

Trung niên nhân khuôn mặt lãnh khốc, ung dung cười: 

- Lại nói chuyện năm đó. Ngay cả bản thân ta thắng được cũng đều là mơ hồ, bất có một điều có thể khẳng định chính là, mấy người Quân gia kia không phải chết trong tay ta! Công bằng mà nói, Quân gia tam huynh đệ, bất luận là người nào ta cũng không thể địch lại! 

Nói đến đây, trên mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ khuất nhục, phẫn nộ nói: 

- Quân Vô Hối tam huynh đệ có thể nói là địch nhân ta bội phục nhất từ trước đến giờ. Ta thừa nhận ta không bằng bọn họ, dù cho năm đó ta có chết bởi tay Quân Vô Hối, ta cũng không có nửa câu oán hận, dù sao vẫn hơn hiện tại! Vài trận thắng lợi đó đều là chẳng rõ tại sao, thắng lợi như vậy với ta mà nói, thật sự là một sự sỉ nhục! Lần này đi Thiên Hương, một là hộ tống quốc sư, hai là vì một việc rất trọng yếu, ta cần phải tìm hiểu, năm đó Quân Vô Hối rốt cuộc là chết như thế nào! 

- Nếu là hắn bị người hại chết. Như vậy thì ta đây, dù là địch nhân của hắn, ta cũng sẽ báo thù cho hắn. 

Hắc y trung niên trên mặt hiện ra sự phân nộ, bi phẫn nói: 

- Một anh hùng hán tử như vậy, như thế nào cũng không nên chết bởi mưu mô như vậy. 

- Điều này tùy ngươi. 

Quốc sư thâm ý cười cười: 

- Ta biết ngươi mấy năm nay vẫn một mực hoài nghi ta năm đó âm thầm xuất thủ, đúng không? 

- Chẳng lẽ không nên hoài nghi sao? Nhìn vào hiện tại mà nói, nếu nói có người ngấm ngầm mưu hại hai huynh đệ Quân Vô Hối, tin tưởng không có ai ngoài quốc sư! 

Hắc y trung niên bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt chim ưng nhìn thằng vào mặt quốc sư. 

- Ếch ngồi đáy giếng, thế gian có biết bao nhiêu người tài ba chứ, phải lấy sự thực mới chứng minh được. 

Quốc sư bộ dáng điềm tĩnh, nghênh đón ánh mắt hắn: 

- Thành thật cho ngươi biết, cái chết của Quân Vô Hối tuy rằng trước đây ta quả thực cũng định ra tay, thậm chí ta cũng đã tới nơi, nhưng mà thật sự không phải là do ta hạ thủ. 

- Phi! 

Hắc y trung niên nhân trên mặt nổi lên sự lăng nhục, dữ tợn quá lên: 

- Quân nhân trong lúc chinh chiến. Các ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác? 

Ngừng lại một chút. Đột nhiên lại hét lớn một tiếng: 

- Ai mượn các ngươi xen vào việc của người khác! 

Quốc sư không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: 

- Triệu Kiếm Hồn, có một số việc không đơn giản là chuyện của quân nhân. Vì quốc gia, vì thân nhân, không phải là trò đùa. 

Nói xong những lời này, mắt thấy đối phương khuôn mặt u ám như bóng đêm liền cũng không lên tiếng nữa. 

Triệu Kiếm Hồn, gã hắc y trung niên nhân này, dĩ nhiên lại là đệ nhất đại tướng của Vũ Đường đế quốc, là kẻ kịch lâu năm của ba huynh đệ Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng và Quân Vô Ý. 

Triệu Kiếm Hồn kiệt ngạo cười, trầm thấp nói: 

- Quân Vô Hối và Quân Vô Mộng tuy rằng đã chết, nhưng lão tam Quân Vô Ý thì vẫn còn sống, có một số việc, sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng! Ta tuyệt không chấp nhận thắng lợi khuất nhục như vây. 

"Những năm gần đây, liên tục là bốn trận thắng lợi đều là mơ mơ hồ hồ, thật sự làm ta phát điên rồi! Ngươi biết không?" Triệu Kiếm Hồn ngửa mặt lên trời thở dài. 

Lại một phương hướng khác. Cũng là ở chỗ biên giới quốc gia, cũng có một đội nhân mã, đang tiến nhanh đi tới, mà cái phương hướng này là thuộc về Thần Tứ đế quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc