QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hắc bào nhân đứng sau lưng Linh Mộng công chúa cũng hít một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang kỳ lạ, làm vua một nước nhưng mùi rượu thơm ngon bậc này, hắn cũng chưa từng thưởng thức qua. Có thể thấy được trình độ hiếm có của loại rượu này.

Khó trách lần này Quý Tộc Đường lại đem hảo tửu như vậy ra đấu giá, hóa ra rượu này là do đệ nhất tửu thần Tống Thương đặc biệt nhưỡng ra! 

Tuy bản thân Tống Thương không nói gì, lại càng không nói rượu này là do chính bản thân hắn nhưỡng ra. Tuy nhiên, mọi người ai cũng nghĩ cựu phẩm hảo tửu này là do hắn nhưỡng. Phải nói thêm, nhất đại Thiên Huyền cao thủ Tống Thương, tuyệt đỉnh sát thủ uy danh hiển hách, nhưng đối với những cường giả và tầng lớp cao cấp, tên gọi tửu thần Tống Thương mới là thứ bọn họ nhập tâm nhất! 

Dưới con mắt nhìn chăm chú của quan khách, mấy thị nữ bưng khay rượu bước ra, trên mỗi khay là hơn mười chén rượu nhỏ. 

Cái này gọi là chén nhưng kỳ thực khá nhỏ nên gọi là chung rượu cũng được, tuy vậy rất tinh xảo, tất cả đều được làm bằng bạc, dát mảnh như cánh ve, lóe lên ánh sáng lung linh! 

Chén rượu làm bằng bạc, ngoài vẻ đẹp bên ngoài, còn mang đến cho người thưởng rượu sự an tâm là trong rượu không có độc. Dù sao nếu trong rượu có độc thì không thể để trong ly bạc được. Chỉ nhìn vào ly rượu thôi, đã thấy được sự chu đáo vẹn toàn! Chỉ một điểm này đã thấy được sự cẩn thận của Quý Tộc Đường! 

Tại mỗi bàn đều đặt ba chén, sau đó mấy thị nữ mang ra một bầu rượu rót đầy vào mỗi ly, một giọt cũng không rớt, chỉ e một giọt rượu rơi ra có thể làm mỹ nhân rơi lệ. Các chén dần được rót đầy, trong đại sảnh hơi rượu càng ngày càng nồng đậm. Mỗi người nhìn ly rượu trước mặt, vô luận là cao sang phú quý, giàu ít giàu nhiều đều không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng. 

- Rượu được đem đấu giá lần này, quý ở chỗ là chưa từng xuất hiện ở đại lục từ trước tới nay. Đây chính là cực phẩm rượu ngon! Hiện tại, trước hết xin mời chư vị uống một ly kiểm nghiệm, như thế khi vào đấu giá, trong lòng mọi người mới có thể hiểu rõ mình đang đấu giá cái gì. 

Tống Thương cao giọng nói, thanh âm vang vọng toàn sảnh, phong thái hắn đứng trên đài khác xa với Đường Nguyên đại công tử, có thể gọi là "uyên thuần nhạc trì" (vực sâu hun hút, núi cao sừng sững), hiện rõ phong phạm của một cao thủ Thiên Huyền. 

- Ta đảm bảo mọi người sau khi thưởng thức sẽ đều nhận ra đây là cựu phẩm hảo tửu, căn bản là vật báu vô giá. Đến cuối cùng vô luận là phải trả nhiều hay trả ít, thậm chí phải mất một số tiền lớn, thì ai cũng cảm thấy đáng giá. 

Tống Thương vung tay lên. 

- Mời! 

Mọi người sớm đã bị loại rượu ngon thần dị chưa bao giờ xuất hiện này hấp dẫn, không ai còn kiên nhẫn, ngay lập tức giơ chén rượu lên cạn. Cái chén con chỉ bé xíu như ngón tay làm trong lòng mọi người không ngừng mắng chửi cái Quý Tộc Đường keo kiệt. 

- Các vị tất nhiên đang mắng trong lòng là chén rượu thực sự quá nhỏ, thực sự là không đủ uống phải không? 

Tống Thương thản nhiên nói. 

- Chuyện này, ta thay mặt bản đường xin lỗi các vị, nhưng mà các vị thử nghĩ: Nếu rượu ngon đến bực này, vừa đem ra đã cho các vị uống thỏa thuê thì còn gì gọi là cực phẩm quý hiếm, càng không cần nói tới chuyện đấu giá gì nữa. Điều này quả thực là tư tâm của bản đường, nhưng cũng vì không muốn sỉ nhục loại tuyệt phẩm hảo tửu này! 

Mọi khách nhân nơi đây đều là loại người có kiến thức rộng rãi, làm sao không biết đạo lý đó, cũng chỉ biết cười trừ. 

Mọi người vừa cười vừa nâng ly uống, uống một hơi cạn sạch. Linh Mộng công chúa không quen uống rượu, mà nàng cũng không thích uống rượu, mà cho dù nàng có thích đi chăng nữa thì nàng cũng không dám uống ah. Sau lưng còn có hai người có thân phận dọa người đang đứng mà. Hiện tại, nàng phải ngồi giữa, trong khi hai nhân vật này phải đứng hai bên là đã thấy hoảng sợ, nếu không phải vì "người đó" ra nghiêm lệnh là không được lui xuống. Nếu không, công chúa đã sớm thối lui từ lâu, giờ phút này đành phải giả vờ không thèm để ý tới ba chén rượu trước mặt, đưa hai chén rượu ngon cho hai người đứng sau. 

Hai gã hắc bào sau lưng sớm đã không kiên nhẫn được nữa, uống một hơi cạn sạch. Chén rượu vừa cạn, hai người đồng thời chấn động, của ngon vật lạ trên thế gian này, hai người đều đã nếm qua, nhưng rượu ngon đến bực này quả thật là chưa từng được thử ah. Sau khi uống xong, cả hai vẫn chưa thỏa mãn, hai cặp mắt hừng hực lửa nhìn vào chén rượu duy nhất còn lại trên bàn, sau đó cả hai lại nhìn nhau, tỏ vẻ bản thân sẽ không nhường nhịn! 

Theo như nhận định của Quân đại thiếu, hai gã hắc y nhân theo sau công chúa Linh Mộng chắc chắn có lai lịch cực kỳ bất phàm, nhưng nếu một trong hai người quả thật là "người đó", nhìn khắp Thiên Hương đế quốc này, người nào lại có địa vị ngang hàng với hắn, không chút khác biệt thế này! Hắc y nhân còn lại là ai? 

Sau khi cạn chén, cả đám đông dường như rơi vào trạng thái im lặng, hay nói đúng hơn là câm lặng không nói nên lời. 

Lát sau, đột nhiên vang lên một âm thanh làm phá vỡ không khí đó, một thanh âm kéo dài giống như rên rỉ trong đêm xuân nồng, như si như mê thật là cổ quái… 

Mọi người theo thanh âm quay lại thì thấy một khách nhân khoảng tứ tuần, trên mặt tràn đầy vẻ si mê, đang nhìn chằm chằm vào chén rượu, rồi đột nhiên ngẩng đầu đứng vọt lên lớn tiếng hỏi: 

- Ngon, thật không hỗ là cực phẩm hảo tửu do tửu thần nhưỡng chế đặc biệt, uống một chén, đã cho ta khuynh đảo si mê, không biết rượu này khi nào bắt đầu đấu giá? Giá cả là bao nhiêu? Cũng không quản là tốn bao nhiêu tiền, bổn gia chủ hôm nay ít nhất phải có được mười vò!

Bình luận

Truyện đang đọc