QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hắn nhìn ra cửa sổ, trời chỉ mới sáng lờ mờ. 

- Tam thiếu... đại ca... 

Đường bàn tử nói có chút ngượng ngùng: 

- Ngươi không phải nói là cùng ta đi gặp Tôn tiểu thư sao... 

- Tôn tiểu thư... Tôn tiểu thư nào... 

Quân Khương Lâm đột nhiên nhớ ra: 

- Chính là vị hôn thê mà ngươi đánh bài thua đem gán nợ đó hả? 

- Con bà nó! 

Mập mạp đột nhiên nổi điên: 

- Ngươi có thể đừng giống con bò nhai đi nhai lại chuyện này không? Đây không phải là chuyện xấu "duy nhất" lão tử "lỡ tay" làm ra hay sao? 

Hắn nói xong lại đắc chí đánh giá bản thân một chút: 

- Ta lúc này nhìn cũng không tệ đúng không? Quá là thon thả đi! 

- Ha ha ha, quả là thon thả hơn rất nhiều, sự thật là nhìn giống con người một chút! 

Khóe miệng Quân Khương Lâm hơi giật giật khi nói mấy lời này: 

- Ngươi thật sự thon thả lắm, thực là làm ta mê mệt tới chết mà ha ha ha... 

Đường Nguyên mở cái miệng rộng ra mà cười, tự xoay người vòng vòng hai lần, cảm thấy toàn thân "nhẹ tựa lông hồng". 

Tuy nhiên, vì hắn xoay tròn mấy vòng, cái bụng phệ của hắn vốn đang được bó chặt vào người cũng xoay tròn theo, cuối cùng cả cái bụng bầu của hắn như một bao cát, bắn xổ ra khỏi áo, sau đó bốp bốp hai tiếng, cái bụng phệ nện thẳng vào hai cái đầu gối của hắn.:110: 

- Lần đầu tiên đi gặp Tôn tiểu thư, cần phải để lại ấn tượng đẹp là hay nhất. 

Đường mập mạp nói một cách tinh tế, hai mắt hồng lên vẻ hạnh phúc. 

P.S: Mấy đoạn tình cảm ta thêm thắt chút cho thêm bi ai, bà con ai đọc thấy hơi khác convert thì dừng chém ta nhá:61:

Quân Khương Lâm lấy tay che mặt, than một tiếng. Trong lòng thực sự kinh ngạc: "Đến tột cùng thì nữ nhân như thế nào mới chịu được tên mập năm trăm cân đây?" Trong lòng không khỏi có chút than thở. Ước chừng thời gian một bữa cơm, sau khi mắt to mắt nhỏ trừng nhau liền mang theo một đội thị vệ tiền hô hậu ủng đi đễn chỗ hẹn gặp giai nhân. 

- Tam thiếu gia ah, ngươi nói ta nghe, nếu Tôn tiểu thư nàng chê ta mập mạp quá thì ta phải làm sao? 

Tâm trạng Đường mập mạp bồn chồn lo lắng không yên. Con ngựa hắn cưỡi đến rắm cũng phóng, miệng sùi bọt mép bước đi khó nhọc. Quân Khương Lâm miệng ừ hử ứng phó, mắt không ngừng quan sát hai bên, dáng vẻ không yên tâm cho lắm. Đường mập mạp hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Khương Lâm, chỉ buồn rầu nhìn thân hình béo ị của mình, thở ngắn thở dài. Đột nhiên hắn nghĩ ra cái gì, mặt phấn chấn, tay vỗ đùi, thân hình lắc lư không yên trên lưng ngựa: 

- Tam thiếu gia, ngươi nghĩ xem ta giảm cân có được không, ngươi giám sát đốc thúc ta, biết đâu có hiệu quả? 

Đáp lại hắn chỉ có giọng rền rĩ của con ngựa, bốn vó bị in sâu xuống mặt đường. Vì bị tên mập uốn éo trên lưng, con ngựa của hắn càng hổn hến thở mạnh, xoay đầu ai oán nhìn tên mập đang hứng chí, bước đi ngày càng chậm, đúng là Đường mập mạp uốn éo thắt lưng là con ngựa cũng phải uốn éo lưng theo... 

- Việc này cứ để thương thế ngươi khỏi hẳn rồi ta sẽ bắt đầu giúp ngươi giảm béo ah. 

Quân Khương Lâm vuốt cằm cười rất tà dị: 

- Nhất định sẽ cho ngươi nhỏ bé như hạt đậu luôn... 

- Ai da, ta hoàn toàn nhờ vào ngươi, kỳ thật nếu không béo như vậy thì ta cũng rất anh tuấn ah! 

Đường Nguyên vừa vuốt mông ngựa Tam thiếu, vừa nhìn Tam thiếu ra vẻ ta đây quyến rũ. Quân Khương Lâm vừa nhìn thấy đã ra roi cho ngựa phi lên trước, vừa tiến lên đã xoay ngang ra phun một bãi nước miếng thật to. Cặp mắt "quyến rũ" của Đường mập mạp quả thật có lực sát thương kinh người mà... 

- Gặp mặt tại đây sao? 

Quân Khương Lâm nhìn thấy tửu lâu bình thường phía trước không khỏi có chút ngạc nhiên: 

- Đường mập mạp, ngươi không phải cùng hôn thê hẹn gặp ở đây đó chứ? Trong lòng ta rất bất ngờ đó, không phải là ngươi đưa ra địa điểm gặp mặt đó chứ? 

- Thực không phải ta, tại tửu lâu này gặp mặt không tốt sao, ta thấy cũng rất tốt ah! 

Đường mập rốt cuộc không hiểu chuyện gì, nhìn Quân đại thiếu gia, hỏi một câu buồn bực: 

- Có gì kỳ quái sao? 

- Sao lại không kỳ quái? Nếu là nam nhân hẹn nam nhân tại tửu lâu thì là chuyện bình thường, nhưng nữ tử của ngươi lại hẹn hôn phu mập ngươi gặp mặt tại nơi này, ngươi nói xem có giống bình thường không? 

Quân Khương Lâm tặc lưỡi nói tiếp: 

- Mập ah, xem ra lão bà tương lai của ngươi cũng không phải là người tầm thường nha! 

- Ta thấy có sao đâu,không hẹn tại tửu lâu, không lẽ hẹn ở nhà đại phu ah? 

Đường Nguyên nhướng mắt, đối với thái độ khó hiểu của đại thiếu tỏ vẻ kinh thường, trong mũi hừ một tiếng: 

- Chuyện lạ hơn còn có! 

Hắn chưa kịp nói chuyện xong với Quân Mạc đột nhiên một bóng trắng bay ra, cơ hồ trong khoảnh khắc đã đứng trên vai của Khương Lâm, tốc độ cực nhanh, tuyệt đối không kém nhất lưu cao thủ. 

Bình luận

Truyện đang đọc