Kết quả này căn bản là do áp lực của ba vị Chí tôn tạo nên mà thôi! Cho nên Đông Phương Thế Gia phải chịu khuất phục!
Đột nhiên, trong lòng Quân Khương Lâm đối với tam đại Chí Tôn xuất hiện một tia phản cảm!
Trừ phi kiếm phong băng tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất Thiên Phạt! Đây là loại điều kiện chó má gì vậy?
Căn bản là loại điều kiện vĩnh viễn không xảy ra a!
Con mẹ nó, sao các ngươi không nói thẳng là trừ khi long trời lở đất mới chấp thuận cho Đông Phương Thế Gia tái xuất đi?
Nếu có một ngày lão tử cùng bọn chúng đổ ước, chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện: Chuột bay đầy trời, hùng ưng bơi loạn dưới nước! Cá tung tăng đầy đường!
Con bà nó, chính là như thế!
- Cũng vì chuyện này mà mười năm trước, mẫu thân cùng với Quân gia các ngươi chính thức quyết liệt!
- Bởi vì cách làm của gia gia con làm cho mẫu thân ta, cũng chính là bà ngoại của con vô cùng bất mãn, thậm chí là phản cảm tới cực điểm!
Đông Phương Vấn Tình thở dài sườn sượt, trong mắt cũng không biết hiện lên tư vị gì.
Quân Khương Lâm nhất thời trầm xuống, việc này... tuy hắn có muôn ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết diễn đạt như thế nào. Tính tình của gia gia hắn hiểu rất rõ, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ chịu xung đột với hoàng gia; nói không chừng là bên ngoại cũng muốn tận diệt Thiên Hương hoàng gia, chẳng qua là vì gia gia không chịu mà thôi.
Cũng chình vì lập trường hai bên đối lập như thế nên mới xảy ra tình cảnh quyết liệt giữa hai nhà!
Mà thôi, với tính cách ngu trung như của gia gia thì cái loại sự tình như thế này hoàn toàn có thể đoán được. Nhưng hiện tại, đã trải qua nhiều năm như vậy mà hai bên vẫn không thay đổi....
- Quân Chiến Thiên một đời anh hùng, tính tình ngay thẳng, trung nghĩa vô song; tuy đây là ưu điểm lớn nhất nhưng cũng lại là tử huyệt duy nhất của ông ta!
Đông Phương Vấn Tình thở dài một tiếng nói:
- Từ xưa đến nay, chim hết thì bẻ cung; thỏ hết thì chó săn cũng đem thịt. Càng là trung nghĩa vô song, cả quốc gia khâm phục, chiến tướng uy vọng càng cao, thì kết quả cuối cùng nhận được lại càng bi thảm, không phải đột tử sa trường, thì chính là xét nhà diệt tộc... Công cao lấn chủ a!
Đông Phương Vấn Tình ánh mắt đầy thâm ý nhìn Quân Khương Lâm, sau đó ngâm nga nói:
- Cao quan lộc hậu a túc đạo, vinh hoa phú quý tẫn phiêu miểu; hà như túng hoành thiên địa gian, khoái ý ân cừu nhâm tiêu diêu.( Quan cao lộc hậu cũng chỉ là hư danh, phú quý vinh hoa có cũng như không, sao có thể bằng được tung hoành thiên địa, khoái ý, ân cừu tiêu diêu tự tại - DG)
- Ha ha.... Cái này, các ngươi không cần lo lắng; các ngươi xem ta có giống với một người ngu trung không?
Quân Khương Lâm cười cười, muốn làm dịu bầu không khí vốn đang nặng nề đi một chút. Bằng không, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả bốn người đều bị ép cho không thở được.
Đông Phương Vấn Tình nói:
- Tiểu tử con đích xác không giống! Ngược lại như một tiểu hoạt đầu (kẻ dối trá, láu cá), không, phải gọi là một đại hoạt đầu mới đúng!
Quân Khương Lâm rất hiếu kỳ nên hỏi:
- Nếu Đông Phương Thế Gia không thể ra mặt, vậy con sẽ thế nào đây?
- Đông Phương Thế Gia tất nhiên không có khả năng quang minh chính đại xuất hiện, nhưng chúng ta vẫn có thể đi lại trên giang hồ, miễn là không mang danh nghĩa Đông Phương Thế Gia hành sự, mai danh ẩn tích, chẳng lẽ như vậy không được sao? Nếu quả thật toàn bộ gia tộc đều như con rùa rụt đầu trốn trong núi, không phải là muốn chết đói đấy chứ?
Đông Phương Vấn Đao nhìn Quân Khương Lâm, hai mắt dường như muốn nói: "Ngươi rất ngu...!"
Quân Khương Lâm ngạc nhiên...
- Lại nói lúc này đây, huyền thú triều quả là cường đại trước nay chưa từng có, về phần liên quân đương nhiên là tập hợp tất cả những thế lực mạnh mẽ nhất có thể, cho nên ba người bọn ta đồng thời ra ngoài lần này, cũng chính là muốn cùng với Huyết Hồn sơn trang đạt được một cái cam kết.
Đông Phương Vấn Tình ha hả cười, xem như là vì Quân Khương Lâm giải vây.
- Cam kết?
Quân Khương Lâm hai mắt trơn trừng.
- Tự nhiên là cam kết! Chúng ta Đông Phương Thế Gia từ trước tới nay có làm chuyện không công bao giờ?
Đông Phương Vấn Tình trừng mắt quát lớn, rồi cất tiếng trách mắng:
- Đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất của chúng ta!
- A....! Ha ha!