- Lực lượng như vậy ….
Nỗi lo âu của Quân lão gia tử vẫn không giảm:
- Một khi hiện ra trước mắt người ta, tất không thể không khiến họ ngờ vực!
- Nghi ngờ? Thì sao?
Hai mắt Quân Vô ý híp lại, lóe lên sự lạnh lẽo và sắt bén:
- Mấy năm nay có khi nào Quân gia không bị người ta nghi ngờ? Chuyện Quân gia ta làm thì cứ thừa nhận, còn chưa đủ sao?
Những lời này của Quân Vô ý gần như tiếp cận với lối suy nghĩ của Quân Khương Lâm, nói một cách tương đối là trong mắt không còn vua nữa rồi.
Quân lão gia tử thở dài một tiếng buồn bã không nói. Những lựa chọn của mình năm đó đều hoàn toàn chính xác sao? Người tài trong Quân gia càng lúc càng điêu tàn, có phải đều là trách nhiệm của mình hay không?
- Có Khương Lâm, Quân gia chúng ta sẽ vùng dậy! Không hề bị bất cứ người nào, bất cứ thế lực nào ra tay ngăn cản! Về điểm này, con vô cùng tự tin!
Quân Vô ý chậm rãi quay đầu, nhìn cái cảnh đánh nhau thảm thiết trên sân tập rồi chậm rãi nói:
- Cái cần, chính là cần thời gian, còn cần cả thực lực! Cần thực lực tuyệt đối, hiện tại chúng ta có chính là hình thức ban đầu của thực lực tuyệt đối đó!
- Thằng nhóc Khương Lâm đó không phải nói là đi xem bọn chúng huấn luyện sao? Làm sao mà không thấy bóng dáng của nó vậy?
Quân lão gia tử đảo mắt tìm một vòng.
- Huấn luyện của những người này, đã sớm không cần bất kỳ ai giám sát rồi!
Trong mắt Quân Vô ý hiện ra sự bội phục:
- Luyện binh đến bước này, đã lên đến tột đỉnh rồi! Về phần Khương Lâm, cũng không biết nó đang đi làm cái gì nữa. Thằng nhóc này trước nay vẫn rất thần bí. Chúng ta không cần lo cho nó, càng lo càng mệt, không lo mới không mệt a! Dù gì đi nữa hắn cũng là rồng ẩn trong ao, đến lúc sắp xuất hiện rồi! Cha à, hiện tại chúng ta cứ mạnh tay mà làm đi!
Quân lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Mặc kệ? Không lo? Ngươi nghĩ hay quá hả, ngươi không biết bản thân làm chú như vậy thật sự không hết lòng hết dạ rồi. Tuổi của Khương Lâm đã lớn, không lẽ người không quan tâm đến chuyện cưới hỏi gì của nó sao?
- Sao con lại không biết Khương Lâm đã trưởng thành. Cũng đến lúc cần cưới vợ rồi. Bữa đó không phải cha tận mắt chứng kiến sao? Đúng rồi, tiền vốn của thằng nhóc này cũng không tệ nha?
Quân tam gia bổng nhiên hỏi lại.
- Thật sự rất tốt, rất có phong độ của ta khi xưa, phì, thẳng nhóc này mày nói gì đó, muốn ăn đòn sao?
Quân lão gia tử trong nháy mắt tỉnh ngộ, giơ tay lên tỏ vẻ muốn chỉnh Quân Vô ý.
Tam gia cười hề hề:
- Cha, cha còn bực mình cái gì. Khương Lâm trưởng thành rồi, chẳng lẽ cha không vui sao? Chỉ có điều chuyện cưới hỏi vẫn là phải bàn bạc kỹ lại. Dĩ nhiên nếu người cho rằng mình có thể ép buộc được Khương Lâm làm chuyện mình không muốn thì con cũng không có ý kiến, ngược lại còn sẽ vui vẻ đứng xem!
Đối mặt với cái vẻ "sẵn sàng đứng xem" của con mình, Quân lão gia tử đột nhiên cảm thấy chán nản. Có điểu ngẫm đi ngẫm lại một hồi, với cháu nội bảo bối của lão mà muốn cố ép nó thì cả chuyện nhỏ nhặt nhất cũng khó mà làm. Càng không nói chuyện đột ngột bắt nó cưới vợ.
- Con bé ĐộcCô kia đối với Khương Lâm cũng không tệ ha, mà ta xem Khương Lâm cũng có ý với nó. Ngoài nó ra, còn có đứa nào khác nữa không? Chứ một mình con bé đó sợ chịu không nổi Khương Lâm!
Quân lão gia tử chưa từ bỏ định hỏi lại.
Đến đây thì hai cha con bắt đầu chuyển qua bàn tính hái hoa xây hậu cung cho cháu nội mình rồi!
- Ách, trừ con bé này, thì mấy lần trước nó cũng thường xuyên đi vài vòng qua Linh vụ hồ! Không chừng ở đó còn có…
Quân Vô ý chớp chớp mắt.
Quân lão gia tử suýt tí nữa lên tăng xông té xỉu, một tay giơ lên vỗ trán:
- Cái này coi như bỏ qua, còn có ai khác không?
- Nhớ ra rồi, Khương Lâm đối với chị dâu Thanh Hàn cũng có dã tâm!
Quân Vô Ý nói xong câu này liền ầm một phát phá luôn cửa sổ mà bay mất. Hắn biết nếu mình ở lại, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho hắn.
- Khốn kiếp! Cút đi cho tao!
Quân lão gia tử giận tím mặt muốn ca bài "Bão nổi" thì thấy con mình đã chạy mất dạng. Lão chỉ đành trợn mắt dậm chân vừa đi vừa xuống lầu vừa gầm gừ. Nhưng gầm gừ một hồi, lão nhíu mày như có suy nghĩ gì…
- Chẳng lã Quân gia chúng ta phải lưu người ta lại cả đời hay sao?
Quân lão gia tử thở dài một cái, rồi lại lắc đầu:
- Hoang đường! Cực kỳ Hoang đường!
Cũng không biết lão gia nói cái gì hoang đường nữa.
Trên một khoảng đất trống trong sân tập, Quân Khương Lâm nghe trộm được mấy tiếng gầm gừ của Quân lão gia tử thì cảm thấy mờ mịt: Mới đó còn thấy lão gia tử vui vẻ lắm mà, không phải đã ăn no uống đủ rồi đi đọc sách sao? Tại sao lại đột nhiên "nổi lửa lên em" vậy?
Quân đại thiếu nhà ta tất nhiên không biết lửa giận lần này của Quân lão gia tử là do hắn đốt lên, tuy rằng lần này hắn thật sự vô tội.
Thân mình chợt lóe, trên sân tập ngay cả cái bóng của Quân Khương Lâm cũng đã biến mất.
Nhìn trời về chiều, trong lòng Quân Khương Lâm âm ỷ đợi chờ, chuyện cần làm khuya hôm nay quả là không ít mà.