QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Đông Phương Vấn Đao nhất thời nhớ lại câu mình vừa chửi tiểu tử kia, trong lòng thầm mắng đúng là đần độn, "bà ngoại của Quân Khương Lâm không phải là mẫu thân mình còn gì, như vậy chẳng phải là mình tự vả vào mồm à?" Vẻ mặt hắn vô cùng đau khổ, hai tay ôm đầu, không dám rên một tiếng nào. 

Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu  

Đông Phương Vấn Tình kích động nhìn về phía Quân Khương Lâm: 

- Khương Lâm, thật ra...thật ra thế này, ta là đại cữu của ngươi.... 

Quân Khương Lâm triệt để buồn bực rồi.... 

Vừa rồi đệ đệ của ngươi tự xưng là tam cữu của ta, hiện tại, ngươi là đại ca hắn cũng tự nhận là đại cữu của ta, hóa ra các ngươi đều cùng một giuộc như nhau cả thôi... 

Ba tên Thần Huyền lừa đảo? 

- Dù ngươi có nghìn vạn điều nghi vấn trong lòng nhưng tóm lại, ngươi chắc cũng phải biết một chuyện, đó chính là họ của mẫu thân ngươi phải không? 

Đông Phương Vấn Tình bàn tay có chút run run, hai mắt rưng rưng, kích động nói: 

- Mẹ của ngươi, khuê danh là Đông Phương Vấn Tâm, cũng chính là tiểu muội của bọn ta. Ta là đại cữu cữu của ngươi, Đông Phương Vấn Tình! 

- Đây là nhị cữu của ngươi, Đông Phương Vấn Kiếm. Người vừa tỷ thí cùng ngươi, đúng là tam cữu, Đông Phương Vấn Đao 

Quân Khương Lâm nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, 

Không thể nào! Sẽ không trùng hợp như thế chứ? 

Ba Thần Huyền đại bịp chính là ba cữu cữu ruột của mình? 

Ba cữu cữu là Thần huyền? 

Quân Khương Lâm mới tiếp nhận thân thể này không lâu, đương nhiên đối với thân thế của mình hắn chưa từng tìm hiểu rõ ràng một lần. Mặc dù với việc đằng ngoại cùng Quân gia không có chút liên hệ nào hắn cũng cảm thấy có phần buồn bực, thế nhưng hắn cũng phần nào đoán ra đây là hậu quả của chuyện tình xảy ra năm xưa. Năm đó phụ thân và nhị thúc của hắn bị người ám toán, hy sinh ngoài ý muốn. Mẫu thân do đau buồn quá mà đổ bệnh nằm liệt giường, liền sau đó bị đàng ngoại đón về, ít lâu sau truyền ra tin tức rằng người đã chết. 

Những chuyện xảy ra năm đó, mặc dù Quân Khương Lâm rất nhiều lần tìm cách điều tra tuy nhiên đều không thu được kết quả gì, từ đầu tới cuối hắn vẫn không biết thêm chút tin tức mới nào. Thế nhưng hắn vẫn không buông tha, cho tới giờ vẫn âm thầm điều tra nội tình chuyện xảy ra năm đó. Trong lòng của hắn đã thầm công nhận thân thể này. Đồng thời cũng chấp nhận gia đình mới này, cho nên hắn cũng thừa nhận bản thân cần phải có trách nhiệm với gia tộc, phải làm một cái gì đó, xuất một phần tâm lực vì gia tộc. 

Mà chuyện năm đó giống như một màn sương mù dày đặc, như ẩn như hiện, bất kể là ai cũng chưa từng nhìn rõ chân tướng. Rốt cuộc trong đó còn ẩn chứa âm mưu gì, hay còn có hung thủ đứng sau giật dây mọi chuyện nữa...Còn nếu nói với hắn rằng mọi chuyện năm đó đều do một tay Tiêu gia Ngân Thành gây lên, hắn tuyệt đối không tin. 

Cho nên hắn vẫn âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ. Từng chút đầu mối dù là rất nhỏ; nếu thấy cần thiết, cho dù là Phong Tuyết Ngân Thành, hay Thần Tứ đế quốc hắn cũng không ngại mà xông pha. Kể cả là Vũ Đường đế quốc đi nữa, nếu cần hắn cũng sẵn sàng xâm nhập. Nhưng tại Thiên Hương quốc này lại có một đối tượng làm hắn cảm thấy hoài nghi nhất. 

Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi ấy Quân Khương Lâm đột nhiên lại có ý tưởng như thế. Cũng là một trong số những nguyên nhân làm hắn phải hỗ trợ Dương Mặc, cho dù bị cuốn vào cuộc đấu tranh giành giật hoàng quyền của Thiên Hương quốc, hết thảy hắn đều không hối hận. 

Nói bằng thừa, mấy tên hoàng tử chó má các ngươi đấu tranh thì sao? Chém giết nhau cũng tốt mà tự diệt nhau, rồi lụi bại càng tốt, ai thắng ai thua đối với Quân Khương Lâm ta quan hệ cái rắm á? Còn Quân Khương Lâm ta ở đây, đố các ngươi động được đến Quân gia đấy? Hừ, các ngươi chưa động thủ thì nửa đêm lão tử đã đến cắt cái đầu chó của các ngươi xuống rồi! Tuy lão tử tạm thời không thể giết được Thần Huyền cường giả, nhưng ngươi là đế vương, cho dù có hộ vệ là Thần huyền cường giả đi nữa chỉ cần bản thân ngươi không phải là Thần Huyền, chắc chắn lão tử sẽ giết được ngươi!

Nếu Quân Khương Lâm đã hiểu nhiều chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn lại không thể biết được danh tính của mẫu thân mình? Nhìn ba người hôm nay tâm tình đang vô cùng kích động, ánh mắt thì thân thiết tựa như thấy được ruột thịt của chính mình vậy, Quân Khương Lâm hắn há lại có thể không nhận ra? 

Nhưng trong lòng Quân Khương Lâm lại nghĩ: "Điều này không phải là quá xảo hợp sao?" 

Mình vừa nói tên họ ra, ngay lập tức đã có tận ba vị cữu cữu? 

Quân Khương Lâm đành cười khổ, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp làm người hắn cảm thấy chân tay luống cuống như vậy, hắn cười khan nói: 

- Ta... cái kia... hắc hắc... Tam thúc ta đang ở ngay phía sau. À...à.... Có thể người chuẩn bị đến đây rồi, cho nên...ha ha, cái này...cái đó...hay là chờ hắn tới rồi nói đi" 

- Vì sao hắn lại ở đằng sau? 

Đông Phương Vấn Kiếm nhất thời nhướng mày, vông cùng bất mãn nói: 

- Vì sao hắn lại không ở phía trước? 

- Tam thúc là chủ soái, tự nhiên cần phải đi cùng đại quân; mà ta là tiên phong... 

Quân Đại tiên phong nói: 

- Ta đi trước gặp núi mở đường, gặp sông suối thì bắc cầu. 

Hắn vừa nói xong câu đó, nhất thời mồ hôi đầy đầu. Ngay cả Quản Than Hàn cùng Tiểu Nghệ đang đứng nghe bên cạnh cũng nhịn không được phì cười. Tiểu tử này dọc đường đi, hắn có thực hiện nghĩa vụ của quân tiên phong sao? Càng không nói đến cái gì mà "gặp núi mở đường, gặp sông suối thì bắc cầu." 

Gặp núi mở đường thật ra là có làm, bất quá đường hắn mở ra "rộng" đến độ vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua; về phần gặp sông suối bắc cầu thì hoàn toàn là nói dóc....

Bình luận

Truyện đang đọc