QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

- Ta không đối được! Ta nhận thua! 

Hàn Chí Đông suy sụp cúi thấp đầu xuống, không nén nổi cảm giác thất bại trào lên từ đáy lòng, bản thân mình, là học sinh được Văn Tinh thư viện bồi dưỡng, nhưng lúc này lại thua đối câu đối tên hoàn khổ Quân Khương Lâm trước mắt này, hắn thực sự muốn tự tử. 

- Không, mặc dù ngươi thua, nhưng cũng không phải là ngươi, ít nhất người thua không chỉ có ngươi! 

Quân Khương Lâm nửa nằm nửa ngồi trên ghế của mình, giơ một ngón tay, nhẹ nhàng phe phẩy: 

- Bởi vì, đánh cuộc với ta, không phải là ngươi! Ngươi, ở đây cùng lắm chỉ là một quân cờ, cho dù về mặt nào, ngươi cũng chưa đủ tư cách! Ngươi còn kém lắm! 

Nói xong, Quân Khương Lâm nói xong hất cằm lên, cười cười nhìn Mai Cao Tiết cà Khổng Lệnh Dương: 

- Hai vị lão phu tử, các người thử nói xem, có đúng là như thế không? 

- Chúng ta thua rồi! 

Hai lão đứng đầu vẻ mặt mất hồn, trong mắt cũng không còn vẻ hăng hái như lúc đầu nữa, là nhân tài được cả nước công nhận, là người đứng đầu Văn Tinh Thư Viện, lại nhận thua trước mặt Quân Khương Lâm, nỗi nhục lớn như thế này, khiến cho cả hai lão đều có chung cảm giác sống không bằng chết. 

Môi Khổng Lệnh Dương run rẩy, thấp giọng nói: 

- Lão phu sẽ thực hiện lời hứa, cả Văn Tinh Thư Viện từ nay về sau, trước mặt Quân Khương Lâm ngươi, sẽ không đàm luận về câu đối nữa! 

Trong một lúc, trong đại điện lặng ngắt như tờ. 

Quân Khương Lâm thở dài, đối với khí khái của hai lão cầm đầu này, trong lòng hắn cũng có phần kính trọng, cũng không muốn ép đối phương tới tình trạng như thế này, chỉ với việc hai người này tổ chức Văn Tinh Thư Viện, cân nhắc mà chọn ra ưu tú, hết lòng lo lắng bồi dưỡng nhân tài cho đế quốc, hơn nữa, lúc tuyển chọn học sinh vào Văn Tinh Thư Viện, xưa nay không luận nghèo hèn, chỉ luận tài học, coi thường phú quý, xem thường quyền quý, chỉ vài điều này, đã làm cho Quân Khương Lâm bội phục, nhưng hai người kia, tuy đáng kính, nhưng lại không biết điều. 

Nếu chỉ lấy học thức mà nói, tất nhiên là hai người này thỏa mãn, nhưng xét phương pháp và mục đích mà nói, thì hai người lại sai lầm rồi, bọn họ chỉ chú ý bồi dưỡng khả năng về học thức, nhưng lại xem nhẹ bồi dưỡng nhân phẩm giáo viên, đơn thuần chỉ giảng dạy tri thức mà thôi. 

Trước khi Quân Khương Lâm chuyển thế, có một câu được lưu truyền rộng rãi: 

- Giáo viên, là người thiết kế linh hồn nhân loại, cái gọi là đại nho một đời, đào tạo ra các đệ tử có học thức uyên bác, thơ văn hơn người, mưu lược khéo léo, cũng có ý bồi dưỡng năng lực làm quan của bọn họ, có thể đảm bảo bọn họ một khi đặt chân vào con đường làm quan, sẽ có thể phát huy sở học và tài hoa của bản thân, nhưng lại quên mất một điều, nếu tính cách bọn họ không tốt, làm việc hám lợi, chỉ quan tâm  đến vinh hoa phú quý, lợi ích của mình, làm quan như thế thì cực kỳ đáng sợ, không nói đâu xa, lấy Văn Tinh Thư Viện mà nói, học trò của hai lão phu tử, đã có đến mấy nghìn người, một khi những người này rời học phủ bước chân vào quan trường, hoặc cao thấp, hoặc sang hèn, nhưng không thể phủ nhận, ai cũng có thể mưu đồ sự nghiệp của riêng mình, dù không thể tung hoành quan trường, nhưng chỉ cần là đệ tử xuất thân từ Văn Tinh Thư Viện cũng dễ được các gia tộc, thế lực lớn chọn làm kẻ phụ tá, thậm chí cả những kẻ tệ nhất cũng có thể làm đến sư gia hay văn án vậy. 

Nhóm người này nếu không dạy dỗ về phẩm hạnh, đạo đức, sau này bước vào xã hội sẽ tạo ra nhiều nguy hại lớn cho dân chúng? Do đó đây là chuyện không thể tưởng tượng được, việc như thế này, Quân Khương Lâm không muốn thấy, rất không muốn thấy, thậm chí là khinh bỉ, vì thế hôm nay làm cho hai lão tức chết, Quân Khương Lâm cũng không cảm thấy bản thân mình làm sai, thậm chí còn nên làm như thế. 

" Ta không phải là người tốt, cũng không có hứng để quan tâm cái khó khăn của muôn dân trăm họ, nhưng, nếu các ngươi bắt nạt trên đầu ta, ta đành thế thiên hành đạo một lần." 

Thế sự trêu ngươi a, Quân Khương Lâm thở dài một tiếng: "Bị đám người kia bức bách, sát thủ như ta bỗng nhiên trở thành nhà hùng biện rồi, con mẹ nó!" Quân đại sát thủ bỗng nhiên cảm thấy mình thanh cao hơn rất nhiều, lão tử đến chỗ nào cũng bị người ta lùng bắt, bây giờ lại có thể chăm lo cho muôn dân trăm họ…

- Quân tam công tử, tuy rằng hai vị sư tôn quang minh lỗi lạc, sớm coi chuyện thắng thua như nước chảy mây trôi nên cũng không thèm so đo với ngươi. Tuy họ khinh thường không thèm chấp nhặt với ngươi, nhưng ta lại có một vấn đề muốn hỏi. Quân công tử ra vế trên, vậy có làm nổi vế dưới không? Nếu như ngươi còn có vế dưới, xin hãy đem ra để chúng ta được mở rộng tầm mắt. 

Một tên trong đám thư sinh của Văn Tinh thư viện đứng ra hỏi. Hiển nhiên bọn hắn cố tỏ vẻ ta thua ván này nhưng không phục. 

- Nhà ngươi sao mà còn giả dối hơn cả Lý Du Nhiên nữa! 

Quân Khương Lâm trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn: 

- Xin ngươi trước khi nói hãy dùng não chứ đừng dùng mông mà nghĩ! Nếu mà ta có thể đối được vế trên thì cần quái gì phải lấy nó ra để làm khó dễ người ta? Ngươi trước đây từng bị lừa đá trúng đầu sao? Văn Tinh thư viện không biết sao lại đào tạo được một tên ngu dốt như vậy? 

- À, đúng rồi, ta xem ngươi không những có được một cái đầu ngu ngốc, chắc cái lỗ tai cũng điếc luôn rồi? Trước khi đọc ra thì ta đã nói trước là đây là của người khác làm, đến nay vẫn chưa có người đối lại được nên ta mới mượn tạm mà dùng, cái lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói tự mình làm hả? Ta xem ngươi hoặc là không có não, hay là não để lâu trong óc không dùng nên hỏng rồi! Lại còn muốn ta đọc vế dưới? Ngươi thực còn không biết xấu hổ mà dám mở miệng! Bộ Văn Tinh thư viện đều là thứ giảo hoạt, ham thắng thua đến nỗi không cần mặt mũi nữa sao? 

Quân đại thiếu gia lần này mở miệng lại không có người phản đối, dù sao trước khi đọc vế đối hắn cũng nói trước là câu đối này không phải bản thân hắn làm ra mà là "mượn tạm" của người khác, đem ra làm khó người, vậy mà giờ lại có tên thư sinh kia vì muốn vãn hồi một chút mặt mũi nên ngu ngốc nhảy ra chất vấn, đúng là một phen tính toán không xong còn bị người ta nhạo báng! 

Tên thư sinh kia nhất thời liền mặt đỏ tía tai! 

Người khác cũng chưa kịp nhận ra, nhưng bên này Lý Du Nhiên đã lặng lẽ trợn mắt, làm quái gì mà mang cả ta vào chứ? Cái gì gọi là "còn giả dối hơn cả Lý Du Nhiên nữa!"??? 

"Con bà nó, cái này gọi là người nói ra sao? Sao ta lại biến thành tên giả dối rồi?" 

- Sư phụ vừa mở miệng nhận thua, quay mặt lại liền phái đồ đệ ra trổ tài vô lại? Văn Tinh thư viện chẳng lẽ lại là loại không biết chịu thua sao? 

Quân Khương Lâm thiếu điều gào lên, vừa lớn giọng vừa tỏ vẻ ngạc nhiên: 

- Nếu quả thật không muốn nhận thua thì bổn công tử nhịn một chút cũng không hề hấn gì! Bổn công tử tuy rằng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng cũng biết thế nào gọi là kính già yêu trẻ…à, kính già yêu người hiền mà! 

Thì ra ngươi còn biết mình không phải là người tốt sao? Hầu như tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt. 

Có người nào "kính già yêu người hiền" như vậy sao? Suýt chút nữa ngươi đã cho hai vị "lão phu tử" đáng kính kia một vé tham quan địa phủ rồi. 

- Nhan Phong, lui ra! Thua thì nhận thua, không cần tranh cãi vô ích, cần gì phải câu nệ vì nửa câu một chữ. Trận này chẳng qua là trận đầu, chẳng lẽ bằng vào Văn Tinh thư viện chúng ta mà còn không thắng lại trận sau sao?

Bình luận

Truyện đang đọc