QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Nhờ có luồng lực này này tương trợ, đã thăng tiến từ Kim Phẩm sơ giai thăng cấp lên Kim Phẩm đỉnh giai! Chỉ run rủi thêm chút nữa là sẽ có thể một bước tiến lên Ngọc Phẩm huyền giả. Lấy tuổi tác Lý Du Nhiên mà nói, bằng vào tốc độ tiến cảnh như vậy thì dù không phải là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng có thể ngẩng mặt mà kiêu ngạo với đời rồi.

Advertisement

"Xem ra nguyên nhân Bắc Thành bang bị diệt đã sớm được điều tra rõ ràng; thế gian thực sự có quá nhiều sự trùng hợp! Bắt đầu chỉ là do con trai Tần Tiểu Bảo của Tần Hổ, cái tên quần lụa áo là ấy không biết trời cao đất dày nên ở quán rượu vô ý đắc tội với kẻ mà hắn không thể đắc tội là Đường Nguyên và Quân Khương Lâm. Hai người hợp lại trả thù dẫn đến việc Bắc Thành bang nho nhỏ lập tức bị diệt sạch. Nhưng mà không biết có phải cháu quá đa nghi không mà rốt cuộc vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Nhưng lại không rõ là không đúng ở chỗ nào." 

Advertisement

Lý Du Nhiên đứng dậy bước chậm rãi: "Hiện tại mất đi tai mắt là Bắc Thành bang, chúng ta bị mất không ít nguồn tin tình báo, vấn đề này phải được xử lý càng sớm càng tốt." 

" Sự tình trong gia tộc thì cháu cứ quyết định là được" Lý Thượng lim dim đôi mắt: " Ta vốn định tiến cử cháu vào triều. Có điều nếu cháu kiên trì không muốn, vậy cứ để sau hãy bàn. Nhưng mà, Du Nhiên, căn cơ của Lý gia chúng ta dù sao vẫn ở triều đình chứ không phải trong chốn giang hồ. Điều này cháu nhất định phải nhớ kỹ! Ta biết cháu có dã tâm lớn, nhưng mà mọi sự …… cần lượng sức mà làm. Không được mạo hiểm cầu may! Có thể bước nào cho chắc bước đó, cẩn thận thì đi được xa!" 

"Cháu đã hiểu rõ". Lý Du Nhiên trầm lặng hồi lâu, mới cúi đầu đáp lại. 

Một làn gió thu thổi, đầy trời lá vàng bay. Những cánh lá vàng lượn phấp phới dưới ánh mặt trời, sáng lên lấp lánh giống như đột nhiên có trận mưa vàng bay khắp đất trời vậy. 

Hai kẻ mặt mũi bình thường, ăn mặc kiểu bình dân nhẹ nhàng đi trên con đường lớn tại Thiên Hương Thành. Một kẻ thân hình cao lớn vòng bụng ninh ních khác thường nhưng phong thái nhàn nhã, thong dong tiêu sái. Sắc mặt vàng ệch, còn ánh mắt sắc bén lạ thường hoàn toàn không hợp với màu vàng của da. Người kia là một thiếu niên da ngăm đen. 

"Mười năm nay, Thiên Hương Thành thay đổi thật không ít đây" Người trung niên đi chậm rãi, ánh mắt từ từ nhìn sang hai bên đường. Âm thanh thê lương không ngờ lại giống như giọng của một lão nhân từng trải qua cuộc bể dâu đột nhiên trở lại thế giới bình thường: " Nơi đó, mười mấy năm trước từng là từ đường của Dạ gia, nhiều huynh đệ bọn ta từ nhỏ đều chơi đùa ở đó, ha ha" 

Hắn cười mà như khóc. 

" Tam thúc, không phải là thúc có cảm giác như trải qua một đời?" Thiếu niên bên cạnh cười cười. 

"Nói tới cùng, thế nào rồi cũng sẽ quen. Nhưng là người rồi ai cũng sẽ phải chết. Cho dù là người thường hay thống soái, đều cần nhìn thấu được sinh tử. Nếu không thì dù làm gì cũng khó đạt thành tựu lớn" 

" Nhìn thấu sinh tử, nói thì thật dễ!" Người trung niên thở dài:" Sau giấc mộng mười năm. Nhìn quanh toàn hoang phế. Huynh đệ ngày xưa đều về với đất, nay đưa mắt xem tứ phía, chỉ có mình ta" 

" Tam thúc, người hãy nhìn dưới chân chúng ta" Thiếu niên cười ôn hòa, trong ôn hòa lại có ý trêu chọc. Đối với người đời có ý giễu cợt, lại có ý mỉa mai đối với thế nhân! Vào lúc này, đôi mắt thiếu niên ánh lên thần thái thản nhiên như nhìn thấu cổ kim, lãnh đạm với vạn vật. Hắn chỉ mặt đất dưới chân nói: " Tam thúc có biết từ cổ chí kim, mấy ngàn mấy vạn năm qua, chỗ đất này rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu người?" 

" Nói một cách khác, sự thật là chúng ta mỗi giờ mỗi khắc đều bước trên thi thể của bao người khác! 

Lúc này, chúng ta có lẽ dẵm lên một tên ăn mày, tiếp theo có thể ta sẽ bước trên xác một vị đế vương cũng không biết chừng! Không cần biết là núi cao hay đất dày, nói là do xương cốt tích lũy mà thành cũng chẳng quá lời. 

Sinh sinh tử tử, chẳng qua cũng như cây cỏ sinh trưởng rồi khô héo tuần hoàn, nói cho cùng liệu có tính ra được điều gì chăng? Rồi một ngày kia, thúc điệt chúng ta cũng có thể sẽ nằm lại dưới đất này cho người ta dẫm đạp!" 

" Quan trọng là hiện tại, giờ này khắc này chúng ta đang dẫm lên kẻ khác. Dù hắn từng là bá chủ một phương, hay từng là bậc đế vương công trạng lưu ngàn năm, hoặc là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hiện tại cũng đều không còn phản ứng gì nữa đó sao? Cho nên trước khi bị người khác đè đầu cưỡi cổ, chúng ta nhất định phải đứng ở nơi cao nhất, không ai có thể với đến. Về sau chỉ có chúng ta chà đạp kẻ khác.! 

Không cần biết đó là người sống hay kẻ chết" 

"Ha ha", Hắn cười ngạo nghễ. " Nếu đã như vậy cần phải nhớ điều gì? Khi chết người ta sẽ đi về đâu? Dù phía trước là núi đao biển lửa, ta đạp bằng. Dù phía trước là quân tướng vương hầu, ta giết sạch. Dù phía trước là núi cao biển sâu, ta vẫn tiến bước không hồi đầu!"

Bình luận

Truyện đang đọc