QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 103

– Tam thiếu, cái mà nhà ta mất lần này là một thứ vô cùng đặc biệt!

Đường Nguyên nhăn nhó:

– Vì nó, bốn năm ngày nay ta phải chịu đủ mọi khổ cực. Lão thái gia giáo huấn ta ít nhất cũng mười mấy lần. Lão gia tử cho ta xơi cháo lươn mê tơi, ngươi nói xem ta như vậy… suốt ngày chỉ còn biết cắm đầu mà chạy. Nhìn ta đi, sụt cân thê thảm luôn.

Đường Nguyên ai oán sờ sờ khắp thân mình. Ngồi ở ghế dựa mà cái bụng muốn che khuất cả đầu gối.

– Ặc… đúng là gầy đi nhiều.

Quân Lâm tự lừa dối lương tâm, bồi thêm một câu:

– Nhưng mặt vẫn chưa có nếp mà.

Đường Nguyên xì một tiếng ra vẻ khinh miệt, hắn vốn định rủ rê Quân Lâm ăn uống, không ngờ Quân Lâm chả thiết tha mấy. Nói hơi quá nhưng Đường Nguyên không phải vì chuyện ăn không ngon mà đau khổ, hắn chỉ muốn dốc bầu tâm sự một phen. Nếu không vác cái mặt dày lôi kéo Quân Lâm ra đây để làm gì?

– Đó là một viên huyền đan? Là huyền đan đó tam thiếu à.

Đường Nguyên ghé vào tai Quân Lâm thì thầm:

– Hơn nữa là huyền đan của cửu cấp huyền thú đỉnh phong. Đó là bảo vật vô giá đấy.

– Oài, chỉ là huyền đan thôi mà ta còn tưởng cái gì đó rất quý giá ấy chứ.

Huyền đan của huyền thú cửu cấp đỉnh phong ư? Quân Lâm trong lòng nhảy dựng nhưng vẫn ra vẻ bình thường quay đầu nhìn lơ đãng:

– Cái đó thì có gì lạ đâu chứ, trong tay ta cũng có một viên.

– Sặc, ngươi nghĩ là đồ cấp năm, cấp sáu sao? Huyền đan trong tay ngươi sao có thể so sánh được với nhà ta cơ chứ?

Đường Nguyên xì một tiếng:

– Ta nói cho nhà ngươi biết, viên huyền đan mà nhà ta bị mất là loại huyền đan cao cấp nhất, nếu tin tức này lộ ra ngoài chỉ sợ chấn động cả thiên hạ. Nếu có cường giả địa huyền dùng cửu cấp huyền đan, thì dù có là địa huyền sơ giai cũng sẽ đạt đến thiên huyền đỉnh phong. Nếu là cường giả thiên huyền trung giai dùng thậm chí có thể bước vào cảnh giới của Chí tôn thần huyền. Là Chí tôn thần huyền đó, là cao thủ đứng đầu thiên hạ.

Hai cánh tay ngắn ngủn mà mập tròn của Đường bàn tử khuỳnh ra ý bảo đó là thiên hạ.

– Có hiệu lực lớn như vậy à?

Tim Quân Lâm đập thình thịch, ra vẻ hoài nghi nhìn hắn:

– Đừng có thổi da bò trước mặt ta à? Nếu hiệu dụng tốt như vậy sao thương hội lại không có bán chứ?

– Ài, con mẹ chứ, ai có được là chết cả nhà đấy!

Đường Nguyên cảm thấy bị vũ nhục, đưa tay lên trời thề thốt, vỗ vỗ bộ ng ực như thiếu phụ có con ba tháng, khuôn mặt tròn quay bỗng đỏ bừng:

– Có điên mới bán. Ngươi tưởng thứ đồ đó có đầy như con cá, mớ rau ngoài chợ ư? Nếu không là đồ quý hiếm thì lão thái gia nhà ta đâu có giận dữ đến vậy? Mẹ nó, ta … ta kể khổ với ngươi đúng là tìm sai đối tượng mà!

Đường bàn tử kích động đến nỗi văng tục ầm ĩ.

– Ờ…, ta rất đồng ý! Con mẹ nó thậ…t

Quân Lâm thở dài một tiếng, thuận tiện đưa đẩy một câu, trong lòng thầm tính toán. Nếu thật sự đây là bảo bối thì đúng là không thể trả lại cho Đường gia. Nếu viên huyền đan này có thể tạo ra cho gia tộc của mình một vị siêu cấp cường giả thì chẳng phải tốt hơn là để nó lãng phí ở Đường gia sao?

Bình luận

Truyện đang đọc