"Tiếu Vị Thành! Lại là ngươi! Quả nhiên là ngươi, tên gian tặc bất tử!" Ánh mắt Mai Tuyết Yên chợt lóe, trên mặt thoáng hiện một làn sương mờ, lạnh lùng nói: "Tiếu tông chủ lần này lại động can qua, xem ra ngươi đối với Mai mỗ ta là tình thế bắt buộc sao? Không biết ngươi định thương lượng chia của sau khi đánh xong như thế nào đây?"
Sắc mặt Tiếu Vị Thành sa sầm thản nhiên nói: "Mai tôn giả nhìn nhầm rồi, ngày hội hôm nay, Chí Tôn Kim Thành ta chính là được mời mà đến, người chủ sự nơi đây cũng không phải là ta mà là một người khác hoàn toàn!"
Tử Kinh Hồng tao nhã cười cười, tiến lên nhẹ nhàng hai bước, lại cười nói: "Mai tôn giả lại có hiểu lầm gì đây? Tam thánh nhất hung muôn đời nay cùng nổi tiếng như nhau, có lẽ giờ không phải chiến hữu, nhưng đã từng là chiến hữu."
"Cống hiến của Thiên Phạt nhất mạch với Đoạt Thiên chi chiến rõ như ban ngày, chúng ta đối với Mai Tôn giả chỉ có tôn kính, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Lần này đến chẳng qua là luận bàn cùng tôn giả đại nhân, tăng thêm chút tài nghệ, chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến không lâu sau. Cũng không cần phải giương cung bạt kiếm làm gì."
"Tử Kinh Hồng, bản tôn trước đây khinh thường ngươi, nhưng ngươi nói những lời này mặt không đổi sắc! Bản tôn chỉ có một chữ phục!" Mai Tuyết Yên thanh nhã cười. Nàng từng gặp qua da mặt dày, nhưng mặt dày bịa đặt nhưng có thể nói đường hoàng, đúng mực, làm cho nàng được mở rộng tầm mắt.
"Mai tôn giả cũng hơi quá lời! Tử mỗ muốn đối phó ngươi cũng có rất nhiều lựa chọn tại sao lại chọn một chỗ tầm thường này?"
Tử Kinh Hồng hừ một tiếng rồi nói "Thiên Quan Lĩnh... Ha ha, nơi đó há lại không phải là địa điểm tốt nhất để mai phục? Phía trên còn cóba nghìn cận vệ cùng gia quyến của bọn họ. Nếu động thủ ở nơi này, Mai tôn giả tất nhiên có nhiều cố kỵ. Thật là một cơ hội cực tốt của chúng ta! Nhưng Tử mỗ lại buông tay, không xuống tay ở Thiên Quan Lĩnh. Tử mỗ ta tự cảm thấy đối với Mai tôn giả ngươi đã hết lòng hết sức!"
Quân Khương Lâm đạp từng bước chân tiến tới, lạnh lùng nói: "Tử Kinh Hồng, các ngươi không lựa chọn xuống tay ở Thiên Quan lĩnh, Quân Khương Lâm ta trong lòng cũng có vài phần phần cảm kích. Mặc dù tàn sát người trước mộ là nhân gian tối kỵ. Nhưng ta cũng muốn nói vài lời cảm ơn với mi"
"Có điều là Tử Kinh Hồng, có một việc ngươi cần rõ ràng, mặc kệ mi chặn đánh ở địa phương nào, nhưng đối thủ thì không có bất kỳ thay đổi nào! Ngươi không xuống tay ở Thiên Quan Lĩnh, chỉ có thể nói rằng lương tâm ngươi vẫn chưa biến mất. Nhưng cũng không thể nói rằng ngươi hôm nay sẽ hạ thủ lưu tình!"
Hắn cười lành lạnh nói "Tử Kinh Hồng, ngươi tự giấu giếm người đời nhưng các ngươi có tự vấn lòng, cho dù lần này là thử, thì các ngươi sẽ hạ thủ lưu tình sao? Mọi người cũng đã sớm xé rách da mặt, cần gì chơi trò đóng kịch này. Phơi bày hết thảy đi!"
Tử Kinh Hồng điều chỉnh sắc mặt, nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm, trầm giọng nói: "Quân Khương Lâm, Bổn tông chủ cố nhiên là kính trọng phụ thân ngươi, nhưng cũng không đại biểu bổn tông chủ có thể dung thứ cho sự càn rỡ của ngươi! Tư cách của ngươi nói thật là còn chưa đủ để nói những lời này với bổn tông chủ!"
"Thật là đồng cảm!" Quân Khương Lâm tiêu sái cười cười, nói: "Kỳ thật ta thật sự khinh thường nói với ngươi những lời nhảm nhí này. Bất quá trước kia ngươi có lên núi bái tế cha ta, lại cấp các huynh đệ đủ mười vạn lượng bạc… Đủ thấy tuy ngươi đê tiện vô sỉ ác độc, nhưng nói cho cùng ngươi vẫn bảo tồn nửa phần lương tâm..."
" Cho nên ta mới nói cho ngươi. Nhưng ngươi lại vậy không biết điều, bổn công tử chẳng lẽ còn nguyện ý tự hạ mình nói với ngươi những lời vô nghĩa sao? Nói thẳng ra, tam đại Thánh địa các ngươi trong mắt ta, không chỉ là thiếu tư cách... Mà là không có tý nào!"
"Còn nữa, Tử Kinh Hồng, ngươi phải minh bạch một điều." Quân Khương Lâm chìa một đầu ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy, trào phúng cười "Ngươi đang ở Mộng Huyễn Huyết Hải chẳng qua là Tam Tông chủ, không phải Đại tông chủ. Cho nên sau này gặp lại, ngươi nên nói là "Bản tam tông chủ", ngàn vạn lần đừng chỉ nói là "Bổn tông chủ". Như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm"
"Bổn công tử hôm nay tâm tình cực tốt nên nhắc nhở cho ngươi. Miễn cho ngươi ngày nào đó bởi vì câu nói này mà chọc phải họa sát thân mà không biết…Tâm tư của bổn công tử ta thật là tốt lắm phải không? Còn không cảm tạ ta đi?"
Tử Kinh Hồng đỏ mặt lên, trong mắt lệ quang lóe ra! Những lời nói của Quân Khương Lâm với lão cực kỳ châm chọc. Thật sự là chua cay cực kỳ!
"Càn rỡ! Quân Khương Lâm, ngươi là ai? Dám cùng Tử tông chủ nói chuyện như vậy? Chớ để cho sau này không thể cứu vãn được! Còn không may quỳ xuống lạy tông chủ nhận sai đi? Chúng ta còn có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ! Nếu không bản tọa sẽ đưa ngươi đi gặp tên tử quỷ phụ thân của ngươi, để cho phụ tử ngươi gặp mặt dưới Hoàng Tuyền!"
Người nói chuyện là một võ giả đầu bóng lưỡng gầy gầy, có âm thanh bén nhọn, trên mặt có vài vệt máu ứ đọng. Đúng là người ngày nọ thưa chuyện cho Tử Kinh Hồng - Câu Bất Hoàn.
Chỉ thấy khi hắn nói, nhìn chằm chằm hung tợn Quân Khương Lâm. Trong ánh mắt có vài phần thèm ch ảy nước miếng, hết nhìn Quân Khương Lâm, lại nhìn Mai Tuyết Yên. Đầu lưỡi dài nhỏ không tự giác vươn ra li3m li3m môi dưới…
Hắn nói xong, xoay người hướng về Tử Kinh Hồng ôm quyền hành lễ: "Tam Tông Chủ, thuộc hạ có yêu cầu quá đáng, vạn mong Tam Tông Chủ đáp ứng."
"Câu Bất Hoàn, ngươi có yêu cầu gì quá đáng? Nói ta nghe thử." Tử Kinh Hồng nhíu nhíu mày, hắn có chút phản cảm với Câu Bất Hoàn này.
Tuy rằng lập trường đối địch với Quân Khương Lâm. Nhưng lấy vị thế một anh hùng mà nói thì cực kỳ khinh nhờn! Hơn nữa chứng kiến cái lưỡi màu đỏ dài dài nhỏ nhỏ tức thời lão có cảm giác buồn nôn…
"Tam Tông Chủ cũng biết thuộc hạ mê gì, khụ khụ, chính là ham ăn uống. Vị Mai tôn giả này nếu bị đánh gục xong, Huyền đan thì thuộc hạ tự nhiên không dám có mong ước gì, nhưng thi thể chỉ mong Tam tông chủ ban cho thuộc hạ. Da thịt mềm bực này, ăn thực là ngon" Câu Bất Hoàn nói xong những lời này khiến cho sắc mặt của mọi người đều trở nên quái dị.
Tử Kinh Hồng nháy mắt trong bụng thoáng buồn nôn, cơ hồ nhịn không được há miệng phun ra. Nhưng nghĩ đến lý do này dùng để đả kích Mai tôn giả thật là một cơ hội tốt, liền mạnh mẽ nhịn xuống, còn cố mỉm cười một cái rồi nói
"Yêu cầu này cũng có thể, bổn tọa cho phép! Nếu quả thật có thể đánh gục Mai tôn giả, ngươi lại thể hiện tốt. Thi thể của nàng liền giao cho ngươi hưởng dụng đi. Thú vật ăn thịt người, cuối cùng lại bị người ăn, thật là báo ứng đi!"
Hai người cũng không cố ý đè thấp thanh âm. Mọi người đều nghe được rành mạch. Mai Tuyết Yên lúc đầu còn chưa nghe rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Câu Bất Hoàn, mặt cười liền trở nên tức giận trắng bệnh.
Bản thể nàng mặc dù là huyền thú, nhưng xưa nay giữ mình trong sạch, từ khi xuất thế tới nay, chỉ ăn linh quả linh thảo. Chưa từng nếm qua thịt người nào? Hiện giờ nghe được lời vu tội của Tử Kinh Hồng, liền lập tức muốn phát tác! Mà Quân Khương Lâm cũng giận sôi máu, nhãn châu - xoay động…
"Ta phỉ nhổ! Từ khi nào xuất hiện một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ?" Quân Khương Lâm nhìn Câu Bất Hoàn, làm ra bộ dáng kinh hoảng
" Lưng quần ai không chặt để lộ ngươi ra sao? Nhìn cái đầu bóng lưỡng của ngươi, thật là hình tượng! Ở giữa còn có kẻ sọc, khó trách miệng phun đầy những thứ bẩn thỉu" ( cái ấy đấy)
Câu Bất Hoàn ngẩn người, vẫn chưa minh bạch câu nói kinh điển trên địa cầu mà Quân Khương Lâm thuận miệng phun ra. Nhiều tên cân nhắc đi cân nhắc lại rồi mới hiểu rõ. Người tâm tư linh mẫn thì đã nhịn không được bật cười.
Không thể không nói, so sánh của Quân Khương Lâm thật hình tượng. Câu Bất Hoàn có dáng người dài nhỏ. Đỉnh đầu lại tròn. Người quan sát kỹ thì một sợi tóc cũng không có. Nhưng phía trên lỗ tai của vị này lại thưa thớt một ít tóc, chất tóc lại không được tốt, nhiều ít có phần hơi cong cong …
Người ở lưỡng đại thánh địa vốn ở chung đã lâu với Câu Bất Hoàn. Bình thường thì cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay Quân Khương Lâm vừa nói ra, trừ Mai Tuyết Yên ra, còn lại toàn các lão gia.
Mọi người càng nhìn càng cảm thấy giống. Nhiều kẻ cố gắng khắc chế mình, nhưng rốt cục vẫn không thể ho khan nở nụ cười.
Duy chỉ có Mai Tuyết Yên mở to mắt hồ nghi, nhìn Quân Khương Lâm lại nhìn một đám cao thủ phía trước, hồn nhiên không biết Quân Khương Lâm vừa nói cái gì đúng, làm những người này cười to như vậy…
Câu Bất Hoàn không khỏi đỏ mặt tía tai, ánh mắt như trừng ra khỏi hốc mắt, hét lớn một tiếng, rít gào nói: "Quân Khương Lâm! Ngươi dám mắng ta?"
"Chửi, mắng ngươi? Ta khi nào thì chửi mắng ngươi? Ngươi thật là kỳ quái!" Thần tình của Quân Khương Lâm kinh ngạc, sờ sờ đầu, tựa hồ là nghĩ ai cũng có ý nghĩ bình thường, càng nhỏ giọng nói tiếp
"Vậy ngươi nói một chút, ta chửi mắng ngươi như thế nào? Ta chửi mắng ngươi gì sao? Ta đã nói qua chữ th ô tục nào sao? Người nào trên thế giới dùng vẻ mặt kiếm tiền như thế nào lại mắng a!"
Câu Bất Hoàn nổi trận lôi đình, trong lỗ mũi tức giận cơ hồ toát ra ngọn lửa, hét lớn " Ngươi lại dám thừa nhận không mắng ta? Ngươi lại còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy rồi còn phủ nhận! Quân Khương Lâm…ngươi…ngươi, tên vô sỉ tiểu nhân này, ta không tha cho ngươi!"
"Hồ đồ, ta thật hồ đồ …." Vẻ mặt Quân Khương Lâm vô tội cùng khó hiểu "Ngươi coi như giết người cũng cần lý do đi? Cho dù có tội danh nhưng cũng phải có nửa điểm dấu vết chứ? Cứ nói ta chửi ngươi, mắng ngươi? Thật là có bệnh! Ta gặp qua không ít người tâm thần, cũng có kẻ muốn chết, nhưng kẻ lại muốn ăn mắng, ta thật là là lần đầu tiên thấy!"
"Ngươi còn nói hươu nói vượn! Ngươi vừa rồi rõ ràng mắng ta là gà..." Câu Bất Hoàn giậm chân giận dữ rít gào, nói tới đây đột nhiên, há hốc mồm, vẻ mặt xấu hổ...
"Gà cái gì? Ta chửi, mắng ngươi gà cái gì? Không hiểu ra sao cả!" Quân Khương Lâm vẻ mặt nghiên cứu thăm dò "Mong ngươi đừng có nói dở chừng như vậy được không? Chẳng lẽ lại thực sự là gà … cụt sao …
"Ta muốn giết ngươi! A a a a..." Câu Bất Hoàn rít gào, giương nanh múa vuốt đánh tới, hắn cực kỳ nổi giận. Vừa rồi suýt nữa mắc mưu tên tiểu tử ghê tởm, thật là nhục a.
Nếu tiếp tục nói tiếp, mình có lẽ thực sự có thể bị mắng chết a.Nhưng dù sao chỉ là thế này thì cũng bị hàng đống người cười chê. Nơi đây kẻ nào chẳng là Đại lão gia, ai mà không rõ, "gà" kia nghĩa là gì đây?
Câu Bất Hoàn tuy rằng xưa nay nhân duyên không tốt, có chút khó coi. Nhưng cũng không khiến người khác oán trách, nhưng hôm nay vài lời của Khương Lâm khiến ánh mắt của mọi người nhìn hắn như kền kền ăn xác chết, thật sự là thể loại ghê tởm nói không nên lời.
Thậm chí cả trên đường đi cũng không cho mình cùng đi, lúc ăn cơm lại đặc biệt đãi ngộ một mình một bàn! Người khác đều ở đại sảnh ăn, còn hắn thì lại cầm đồ ăn vào một gian phòng hưởng dụng.