QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Văn tiên sinh cùng sóng vai mà đi không hề kiêng kị mỉm cười nói:  

- Tật xấu này của hắn cũng nên sửa đi. Bất quá đứa cháu kia của Đường Vạn Lý, thật sự là không có tiền đồ. Cư nhiên sợ tới mức *** đái cùng phóng ra, mà Tiểu Chu Tử cố nhiên lại chớp đúng thời cơ như vậy...Hắn nửa đời sạch sẽ lại bị người hủy đi ở ngay cái miệng... ^-^!  

Hắn xưng hô với Chu Trục Châu cũng chỉ là Tiểu Chu Tử, xem ra thân phận cao hơn Chu Trục Châu ít nhất một bậc, nhưng nhìn diện mạo hắn so với Độc Cô Vô Địch còn muốn trẻ hơn nhiều lắm, cùng lắm hơn kém Quân Vô Ý mấy tuổi thôi.  

Quả là rất kỳ quái!  

- Ha ha ha…!  

Hoàng đế bệ hạ cười lớn một trận, hướng về lão thái giám đang theo đuôi đằng sau nói:  

- Để ngự thiện phòng đến thái y viện giúp Chu công công chế biến một số món khai vị đi, ngày ngày không ăn không uống là không được!  

Lão thái giám kính cẩn đáp dạ một tiếng, hắn hầu hạ hoàng đế đã hơn ba mươi năm nghe lời nói đã hiểu rõ ý tứ bệ hạ không muốn mình đi theo, liền lui xuống. Nhìn lão thái giám lui xuống hoàng đế bệ hạ nhoẻn miệng cười nói:  

- Trẫm đã lâu rồi không dịch dung xuất cung, đối với sự tình năm đó thật sự là....hoài niệm a!  

- Có bệ hạ đích thân xuất mã, tin rằng vị cao nhân âm thầm trù tính mọi việc kia không thể qua mắt được bệ hạ rồi!  

Văn tiên sinh ưu nhã cười nói:  

- Có thể lần đấu giá này bệ hạ sẽ có được một nhân tài, Văn mỗ ở đây xin chúc mừng bệ hạ trước…!  

- Hy vọng thế!  

Hoàng đế mỉm cười, sắc mặt biến ảo, mơ hồ nghi ngờ, trong miệng nhắc tới tên một người nhưng không phát ra thành tiếng. Nhưng từ khẩu hình xem ra tên người đó chính là ba chữ "Quân Vô Ý"!  

Trong mắt hàn quang chợt lóe.  

Mặt trời dần dần lên cao, các đại gia tộc chính thức cũng lục tục đến rồi.  

Đầu tiên là Độc Cô gia tộc, ở kinh thành được xưng đệ nhất ngang ngược gia tộc đã đến,bảy tám con ngựa cao to cùng một màu sắc khí phách oai hùng hiên ngang vây quanh chiếc kiệu nhỏ màu xanh nhạt, chính là Độc Cô gia chủ Độc Cô Vô Địch dẫn theo bảy vị Anh Hùng Hào Kiệt Thượng Trùng Tiền nhất tề đi đến. Giống như tám đầu cẩu hùng mang tướng mạo hung ác giống nhau nghe được mùi mật ngọt mà tới.  

Đại đội nhân mã tới trước cửa đồng loạt dừng lại động tác vô cùng đều nhịp. Trong chiếc kiệu màu xanh nhạt, một thân ảnh thướt tha yểu điệu nhẹ nhàng đi xuống thật là mi như núi xa, mắt như thu thủy, mặt hạnh má đào quả là mi mục như vẽ thiên kiều bách mị, mà trong vẻ kiều mị còn hiện ra một phần ngây thơ thánh khiết. Người tới chính là một trong hai đóa hoa của Thiên hương thành: Độc Cô Tiểu Nghệ.  

Nếu Quân Khương Lâm ở chỗ này, nhất định được một phen đại khai nhã giới: Trước mắt kia một thân tuyệt sắc giai nhân ôn nhu, yểu điệu...thật đây chính là nữ cường bạo suốt ngày hô đánh hô giết sao? Cái này đúng là siêu cấp biến thân ah!  

Sau khi Độc Cô gia tộc đến rốt cục cũng dẫn động một nhân vật quan trọng của Quân gia ra nghênh đón.  

Quân Vô Ý Quân tam gia ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thân mặc bộ thanh y sạch sẽ, trên gương mặt nở một nụ cười thản nhiên, khí độ ung dung, được một vị bạch y thiếu niên đẩy xe chậm rãi tiến ra.  

- Độc Cô huynh!  

Quân Vô Ý chắp tay, trong mắt lộ ra một tia ấm áp:  

- Huynh đã đến rồi!  

- Tam đệ!  

Độc Cô Vô Địch nhảy xuống ngựa đi nhanh về phía trước:  

- Quân gia khai trương sinh ý làm ăn, ca ca ta sao có thể không đến chúc mừng, sao dám phiền tam đệ đích thân tới đón. Ca ca ta tự mình đi vào là được, mọi người cũng đâu phải là người ngoài! 

Bình luận

Truyện đang đọc