Chương 245
Đột nhiên, không chút do dự tay trái xục mạnh vào trong bồn, bắt đầu quá trình mò vớt Quân Vô Ý, vừa cho tay vào bồn là hành động ngay, trên cánh tay cũng đã có vết bỏng lớn kinh người. Một phần bỏng vì nước sôi, còn phần khác là bỏng do kịch độc trong bồn!
Tuy nhiên tình huống của Quân Vô Ý thì hoàn toàn ngược lại, cả người hắn trắng trẻo, toàn bộ những màu sắc quái dị lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Xoát”….một tiếng, Quân Vô Ý rơi xuống bên cạnh Quân lão gia tử, Quân lão gia tử liền trực tiếp đón lấy, trong khoảnh khắc đó tay phải Quân Khương Lâm ko có ngừng nghỉ đặt ngay lên trên đan điền của Quân Vô Ý, Khai Thiên Tạo Hóa Công lần thứ hai toàn lực phát động!
Một lúc sau, sắc mặt của Quân Khương Lâm càng ngày càng tái nhợt, còn khuôn mặt của Quân Vô Ý càng trở lên hồng hào…
Cuối cùng…
Ngân châm trên người Quân Vô Ý từng chiếc từng chiếc bị bắt đầu lung lay, rốt cục “phốc” một tiếng, cây ngân châm đầu tiên mang theo một tia máu đen bay ra khỏi huyệt đạo…
Lần lượt từng cây ngân châm bay ra… Cuối cùng, ngân châm trên huyệt Bách Hội “phốc” một tiếng cũng bị ép bay ra ngoài mang theo một tia máu nhỏ…
Quân Khương Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi thu hồi bàn tay, khoanh chân ngồi xuống, từ từ điều tức. Lúc này, khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy! Ngay sau đó, Quân Vô Ý bỗng nhiên mở mắt, trong mắt ánh lên hai đạo quang mang sắc bén màu xanh nhạt!
Đúng, chính là màu xanh nhạt! Điều này đại biểu cho cái gì?
Kịch độc được giải trừ! Phong ấn bị phá bỏ! Huyền khí mười năm qua bị đè nén của Quân Vô Ý toàn bộ bạo phát, cộng thêm công hiệu cực lớn của Phần Kinh Hà, cho nên trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, từ Địa Huyền trung giai trực tiếp đột phá lên Thiên Huyền sơ giai!
Trong nháy mắt, thăng liền ba cấp! Không chỉ có như vậy, dưới công hiệu của Phần Kinh Hà, Quân Vô Ý từ nay về sau sẽ bách độc bất xâm! Một siêu cấp cường giả cũng từ đó mà sinh ra!
Nhìn thấy một màn như vậy, Quân lão gia tử nhất thời nhảy dựng lên, miệng há hốc, khò khè như muốn nói gì đó, hai mắt tóe lửa, giống như gặp quỷ giữa ban ngày! Không tự chủ được liền kéo mạnh tay phải một cái, bỗng nhiên rống lên một tiếng đau đớn, hóa ra tay phải của lão vốn đang mân mê ria mép!
Bản thân khổ luyện hơn nửa đời người mà bây giờ cũng chỉ là Thiên Huyền trung giai mà thôi, còn thằng con tàn phế mười năm này thì sao? Tuy rằng nó trước kia cũng từng được gọi là thiên tài võ học, nhưng với độ tuổi của nó bây giờ có thể đạt được Địa Huyền trung giai đã vô cùng khó khăn và hiếm có rồi; huống hồ mười năm qua nó tàn phế chỉ ngồi lì một chỗ?
Kinh khủng hơn là sau khi phong ấn được giải khai, thực lực đại tiến giống như kình tiễn xuyên không, một mạch đột phá lên luôn Thiên Huyền cảnh giới?
Điên hết rồi……!
Lão gia tử lắc đầu liên tục, trong lòng vô cùng hỗn loạn, ba phần hân hoan, ba phần vui vẻ, ba phần hưng phấn, nửa phần sợ hãi, nửa phần còn lại ngỡ ngàng như trong mơ! Kết quả kinh người này làm lão vui vẻ muốn hét lên thật lớn, nhưng phần kinh sợ cũng làm lão ko biết nói gì cho phải, nói tóm lại khoảnh khắc đó trăm ngàn tư vị đang dâng lên trong lòng, muốn nói một cái gì đó mà ko nói được, dù chuyện này chỉ là một giấc mộng đẹp, lão cũng hy vọng nó kéo dài thêm một chút nữa…!
Quân Vô Ý cảm giác rất rõ ràng từ đôi chân bị liệt mười năm qua đang truyền lên cảm giác ngứa ngáy vô cùng quái dị, kèm theo đó là nỗi vui mừng khôn siết khi thấy từng luồng chân khí ko ngừng lưu chuyển xuống hai chân, nhất thời xúc động nói ko nên lời! “Ta, rốt cục có thể tự đứng lên bằng đôi chân này rồi! Lũ khốn khiếp kia, Quân Vô Ý ta thề rằng, rất nhanh sẽ tìm bọn ngươi đòi món nợ này cả vốn lẫn lãi! Chắc chắn sẽ gấp chín, gấp mười lần như các ngươi đã gây ra cho ta”!