Quân Vô Ý nhất thời kinh hoảng, chẳng lẽ có người theo dõi? Vì sao mình lại không phát hiện ra? Bản thân nhiều năm khổ luyện, sau khi giải độc tiếp nhập Thiên huyền sơ giai, danh phù kỳ thực, mà sao không biết có người theo dõi từ lâu? Người này không biết là cao thủ loại nào mà mình không phát hiện được? Tại sao Khương Lâm lại phát hiện ra?
Nói xong câu đó, Quân Khương Lâm đứng bất động, ánh mắt nhìn xuống đất một cách chăm chú. Giống như trên đó có cái gì rất hấp dẫn, cuốn hút, làm hắn không thể dời mắt ra được.
Advertisement
Một lúc sau, có tiếng nói vang lên: "Ha ha, quả nhiên bất phàm!" Lam quang màu đậm chợt lóe lên, một bóng người cao gầy xuất hiện bên ngoài vài chục trượng, ánh mắt lấp lánh nhìn vào Quân Khương Lâm: "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi phát hiện ra lão phu theo dõi không?"
Advertisement
Quân Khương Lâm lạnh lùng cười: "Cách thức mỗi người không giống nhau, đều có chỗ xảo diệu riêng nên đừng hỏi những câu thừa thãi như vậy, trên thế gian này chuyện lạ không thiếu! Ngàn vạn lần đừng tự cho mình là thiên hạ đệ nhất! Ta đang tự hỏi, lão trượng ngươi theo dõi hai chúng ta là có mục đích gì?"
Khăn che mặt của người này vô cùng đơn sơ, xộc xệch, rõ ràng mới lấy trên người ra buộc lên, chắc là do bị phát hiện lên quyết định như vậy.
"Lão phu cũng không có ác ý, chỉ là hâm mộ hai vị hành hiệp trượng nghĩa nên nhất thời hiếu kỳ nảy ra ý định bám theo thôi. Ha ha, thực ra cũng đều là đồng đạo cả".
"Nếu không có ác ý, vậy xin lão trượng cứ tự nhiên. Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, vả lại ta cực kì không thoải mái khi có người bám đuôi, càng không muốn nói chuyện với những người cứ ra vẻ thần thần bí bí! Cho dù hắn có là cao thủ Thiên huyền đi nữa!" Quân Khương Lâm không chút khách khí nói.
"Hậu bối tiểu tử, ngươi cũng dám nói chuyện với ta như thế, ngươi có biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không? Nếu lão phu muốn hai người các ngươi lưu lại thì cần gì phải đứng nói chuyện suông thế này?" Lão đầu tựa hồ rất tức giận, hai mắt trợn trừng. Vừa nghe lời này, Quân Vô Ý hừ lạnh một tiếng, cả người thủ thế, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Hậu bối tiểu tử?! Ngươi đang nói chúng ta sao? Lão đầu tử, ta không muốn gây thù chuốc oán, cũng không muốn vô cớ giết ngươi! Muốn lưu chúng ta lại sao? Ngươi cứ thử xem! Coi ai lưu ai!" Quân Khương Lâm mắt hiện hung quang, đột nhiên lam quang trong suốt hiện lên lượn lờ trước mặt, hai tay chụm lại, "phụt"một tiếng, trong tay đã xuất hiện một vầng sáng màu xanh thẫm!
"Lão đầu, ngươi có can đảm bám theo chúng ta, chứng tỏ ngươi chán sống rồi, đã vậy ta thành toàn cho ngươi!" Quân Khương Lâm ngạo ngễ nói, lúc này ánh mắt của hắn nhìn lão giả cao cao tại thượng: "Thiên đường có lối không đi, lại muốn vào địa ngục sao? Ta tiễn ngươi một đoạn vậy, sẵn sàng chưa?"
Quân Khương Lâm vô cùng tự tin vào bản thân, hắn mười phần nắm chắc có thể giải quyết lão giả này một cách gọn gàng! Lão đầu này dường như chỉ là Thiên huyền trung giai mà thôi, trong mắt hắn cũng giống như một con kiến hôi, bóp lúc nào là chết lúc đó.
"Thiên huyền đỉnh phong". Lão giả thất kinh, liên tiếp lùi ra sau ba bước, ánh mắt đầy biến đổi, từ chỗ mười phần nắm chắc chuyển thành sợ hãi gần chết!
"Cái gì có thể giả chứ Huyền khí của Thiên huyền đỉnh phong thì không thể làm giả được! Lẽ nào Thiên huyền đỉnh phong cao thủ thực sự có thuật trụ nhan, thậm chí cà cải lão hoàn đồng? Mịa, đập đầu vào đá mất rồi! Người kia cũng là cao thủ Thiên Huyền, hôm nay còn đánh đấm kiểu éo gì đây? Không lẽ Thiên Hương thành lại có nhiều cao thủ kinh khủng vậy sao?"
- Các hạ tu vi huyền khí bí hiểm, lão phu tự nhận mình kém, lúc nãy quá lời thì cho lão phu xin lỗi. Còn nếu muốn đánh một trận thì lão phu xin hẹn một dịp khác lãnh giáo cao chiêu. Tuy nhiên, lúc nãy lão phu có nói, chúng ta là người đồng đạo, lão phu không rút lại lời nói này, nếu sau này hữu duyên tái kiến, lúc đó các hạ sẽ minh bạch lời lão phu.
Lão đầu nói xong thì lam quang phát ra, gió xoáy nổi lên, phi thân đi thật nhanh, quay đầu một cái cũng không thèm, tốc độ nhanh như con ngựa hoang bị chém một nhát sau đít.
Quân Vô Ý thở phào nhẹ nhõm. Đưa ánh mắt dò xét nhìn Quân Khương Lâm:
- Khương Lâm, tại sao con đã đạt Thiên Huyền rồi? Con làm thế nào mà tu vi tiến nhanh khủng khiếp thế?
Quân Khương Lâm chỉ cười mà không trả lời. Sau đó nháy mắt, hai người lại tiếp tục vội vàng trốn đi. Sau khi thay đổi vài lộ tuyến, đã tiến đến một rừng cây.
Ngay khi tới gần rừng cây, Quân Khương Lâm đột nhiên lại đứng lại, quay đầu nói to:
- Không ngờ có kẻ không sợ chết, dám theo đuôi chúng ta. Ngươi không sợ chết đúng không? Vậy ra đây đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Quân Vô Ý kinh hãi: "Lại có người theo dõi sao? Sao ta hoàn toàn không có phát hiện?" Trong lòng lại dâng lên một cảm giác thất bại.
Nhưng lần này, chờ một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh. Lúc này, Quân Khương Lâm mới mỉm cười nói:
- Được rồi, đi qua phiến rừng cây này là chúng ta có thể về nhà. Hiện tại đã xác định không có ai theo đuôi chúng ta.