QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt hắn lập tức trở nên nóng bỏng, giống như máu bùng cháy! 

- Từ nay về sau, tại dị thế này, cùng ta giành thiên hạ, giúp ta làm mưa làm gió! Giành được Lâm Quân Vương, ca ngợi tên Viêm Hoàng của ta, trảm sát hết thảy những thứ ghê tởm nhất thế gian, một người một kiếm, tung hoành thiên hạ! 

- Ta sẽ dùng máu tươi kẻ địch để tẩm bổ cho ngươi, để cho ngươi ăn no. Trên đại lục này, ngươi, Viêm Hoàng Chi Huyết, chắc chắn sẽ trở thành một truyền thuyết vĩnh hằng. 

Giọng nói Quân Mạc Tà cực kỳ lắng đọng, rất nghiêm túc, rất tập trung. Nghe ra giống như hắn không phải tự nói, mà là đang phát ra một lời thề kinh thiên động địa! 

Một ước hẹn biển cạn đá mòn 

Lấy tên Viêm Hoàng! 

Trường kiếm ngân dài một tiếng, như hổ thét rồng gầm! 

Kinh Thành! 

Quân gia trong thời gian này đúng là rất náo nhiệt. 

Tù khi đoàn quân ra trận, Linh Mộng công chúa dường như ngày nào cũng nghe ngóng tin tức, mà còn ngơ ngẩn cả ngày, lại qua một thời gian ngắn, Hoàng Hậu nương nương thỉnh thoảng cũng ghé thăm. 

Đối với việc này, trong lòng Quân lão gia tử cũng biết là vì cái gì, nhưng chuyện như vậy không thể để truyền ra bên ngoài, định dứt khoát vung tay, dù sao Quản Thanh Hàn cũng không ở nhà, sẽ đem biệt viện của nàng tạm thời làm nơi dừng loan giá của Hoàng Hậu nương nương và Linh Mộng công chúa. 

Mỗi lần đến đây, Hoàng Hậu nương nương đều ở tại tiểu viện của Quản Thanh Hàn, lấy ra một cây tiêu ngọc, nhẹ nhàng thổi lên một khúc, sau đó ngơ ngẩn bần thần ngồi ở trong sân, không hề ra khỏi cửa viện một bước, đợi một lúc, lại thổi thêm một khúc, sau đó lập tức rời đi, không hề nán lại chút nào. 

Tiếng tiêu vốn buồn, mà tiếng tiêu của Hoàng Hậu nương nương lại càng thêm đau thương ai oán, giống như khóc, như kể, kẻ khác nghe thấy mà rơi lệ, người nghe thương tâm. 

Sắc mặt của Hoàng Hậu nương rất bình tĩnh, thậm chí, có thể nó là đờ đẫn, chỉ có lúc thổi hai khúc tiêu này, ánh mắt người mới chăm chú, giống như là dùng toàn bộ linh hồn của mình để thổi hai khúc tiêu này. Kiểu bi thương yên lặng này, làm cho người ta cảm thấy đau thương. 

Thậm chí, sau khi Hoàng Hậu nương nương thổi xong, trong mắt có đôi lúc xuất hiện một vẻ……ôn nhu tuyệt vọng….đau thương tiếc nuối… 

Mỗi khi tiếng tiêu vang lên, Dạ Cô Hàn đang nghỉ ngơi trong tiểu viện của Quân Mạc Tà lại đặc biệt im lặng. 

Lúc này hắn đã có thể hoạt động thân thể, thậm chí còn có thể đi được hai bước, nhưng tổn thương thân thể quá nhiều, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, tay phải chuyên cầm kiếm đã bị chặt đứt đến tận vai, một thân kiếm thuật tinh xảo, không phế cũng tự phế, còn có đan điền bị phá hủy, tu vi Thiên Huyền cũng mất sạch. 

Trong thời gian này, Dạ Cô Hàn đã tiều tụy không nhận ra, từ một cường giả Thiên Huyền trở thành một phế nhân mất hết huyền khí, là một người tàn phế hoàn toàn. 

Chênh lệch lớn như thế, làm cho Dạ Cô Hàn tâm cao khí ngạo này trở nên điên cuồng! Hắn trả giá vì Linh Mộng, cho dù mất hết tu vi, cho dù trở nên tàn phế cũng không hối hận! Hắn chỉ oán tại sao mình lại không chết ngay lập tức, lại còn cái thân tàn này, ở lại trên đời, tâm cao khí ngạo như hắn bất kể thế nào cũng không chịu được, thậm chí hắn đã cầu xin trời cao cho hắn được chết! 

Nhưng chỉ cần tiếng tiêu kia vang lên, cho dù Dạ Cô Hàn điên cuồng như thế nào cũng liền giống một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, yên lặng ngồi ở chỗ này, cùng người cách một bức tường kia đồng thời im lặng trong một lúc…

Cứ đúng lúc này, sắc mặt Dạ Cô Hàn thật phức tạp: Thẫn thờ, sầu não, mất mát, còn ẩn ẩn hạnh phúc mơ hồ! Ánh mắt của hắn vừa cố chấp thâm tình vừa thống khổ mà ngọt ngào, trong miệng luôn mấp máy thầm gọi một cái tên, dù không ra tiếng nhưng theo khẩu hình thì có thể thấy chỉ có thủy chung hai chữ "Tú Tú". 

Còn có một bài thơ mà Dạ Cô Hàn thường xuyên lẩm nhẩm trong nhớ nhung, dù là lúc hắn trọng thương sắp chết, cũng chỉ lẩm nhẩm bài thơ đó. 

Bất hối thử sinh chủng thâm tình – Cả đời quý trọng một chữ tình. 

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh – Một thân cất bước dạ mỉm cười. 

Trường hận uyên lữ duy mộng tạo – Hận sao uyên ương tựa giấc mơ. 

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh – Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng! 

Nhưng Dạ Cô Hàn có sửa lại một câu, thế nên hai câu sau trở thành: 

Lai sinh nhược thị duyên vị tẫn 

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh 

(Duyên này kiếp sau tình chưa nhạt 

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!) 

Câu này thay đổi, tâm linh Dạ Cô Hàn cũng bốc hơi theo. Không hối hận, chỉ gửi hi vọng lại kiếp sau. 

Kiếp sau, cứ xem như là một mơ ước hoàn hảo đi thôi. 

Hai người chỉ cách nhau có một bức tường mà tựa như cách nhau nghìn sông vạn núi, trời đất chia lìa. 

Bức tường đó tựa như một ngăn cách cực lớn mà lại tồn tại vĩnh viễn, dù thế nào cũng không tể vượt qua. 

- Lai sinh nhược thị duyến vị tẫn, trữ phụ thương thiên bất phụ khanh. Tú Tú, hai câu này là hai câu năm đó nàng thích nghe nhất, bây giờ ta cuối cùng lại nghe được. 

Dạ Cô Hàn rơi lệ, thần tình ảm đạm. 

- Dạ thú thúc, ta cho tới giờ không hề biết mẫu hậu còn biết thổi tiêu, lại còn hay đến như vậy. 

Linh Mộng công chúa nâng gò má, ánh mắt ẩn hơi nước. 

- Ta cũng là lần đầu tiên nghe mẫu hậu thổi tiêu. 

- Con nói đây là lần đầu con nghe mẫu hậu thổi tiêu sao? 

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cả người Dạ Cô Hàn chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt như sáng lên, trong đó hàm ẩn sự thỏa mãn phi thường! 

Bình luận

Truyện đang đọc