QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bác ơi! Đó là tên của cháu! Anh họ đặt cho cháu! Sao cháu không thể dùng!" Tiểu quỷ nói gấp đến đỏ bừng cả khuôn mặt, người vừa nói vừa nhảy dựng lên, cao đến ba trượng, âm thanh non nớt còn chưa vỡ giọng mà phản đối mạnh mẽ.

"Cháu đã có một cái tên như mọi trẻ nhỏ khác rồi, có một cái tên không tệ rồi... Tên của cháu là do Đông Phương Thế Gia cho cháu. Còn tiếp tục nhảy dựng? Cứ nhảy phản đối nữa thì sẽ đem tên của cháu hủy bỏ. Sau khi gia tộc luận võ, đệ nhất danh thủ có tư cách được gọi là Đông Phương Bất Bại!" Đông Phương Vấn Tình tiếp tục uy hiếp làm cho tiểu quỷ nhất thời yên lặng...

"Được rồi, lộn xộn làm cái gì? Nhanh chóng vào đi... Lão tam, ta bảo ngươi dọn dẹp phòng khách một chút ngươi đã làm chưa? Cần chuẩn bị những thứ tốt nhất, đi nào, đi đại sảnh uống chút nước trà cho ấm giọng... cháu ngoại của ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây, chắc đã rất mệt mỏi rồi, đến đây cũng xem như là đã trở về nhà, nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện sau"

Đông Phương lão phu nhân thân thiết nắm lấy tay Mai Tuyết Yên, tay trái kéo Quân Khương Lâm, cao hứng bước đi như bay.

Mới vừa đến cửa đại sảnh, Quân Khương Lâm đã hoảng sợ, trước cửa có cả một đoàn người, nhìn lại có trên dưới một trăm nữ tử đang đứng đó chờ.

"Khương Lâm ngoan, ta giới thiệu bọn họ cho cháu biết một chút!"

Rõ ràng là lão phu nhân có chút mất hứng, chỉ vào người đứng đầu nói "Tất cả họ đều là gia quyến của cậu cả cháu! Đây là mợ hai, đây là mợ ba... Đây là mợ thập thấ...t Đây là năm mươi chín mợ của cậu hai ngươi....Không nhiều lắm"

"Bốp!!??" Quân Khương Lâm trực tiếp bị chấn động! Ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, miệng há to đến nỗi có thể chứa cả một con trâu! Đúng là có thể chứa cả con trâu! Ban đầu cũng chỉ là nghe đếm, trăm nghe không bằng một thấy, giờ mắt thấy rồi thật sự gây cho hắn một rúng động lớn...

Xem ra mới biết cậu của hắn quá mạnh! Năm mươi chín vị ah! Chỗ trâu bò nhất là mợ thứ năm mươi chín còn rất trẻ, xem ra cũng chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, tuyệt đối không phải có thuật trụ nhan, vẻ mặt non nớt này cũng không thể do giả tạo mà có được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

4. Mùa Hè Mang Tên Em

=====================================

Hăn vừa thi lễ xong cũng cảm thấy chân đau, lưng mỏi, ngay cả cổ cũng cảm thấy rất mỏi! Tuy rằng không có cúi người chào, cũng chỉ là gật đầu mà cũng tốn sức đến vậy ah.

Quân Khương Lâm quay đầu nhìn Đông Phương Vấn Tình, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn kinh phục "Cậu ah, Hôm nay Khương Lâm mới chính thức khâm phục người... Thật sự là làm bằng sắt mà"

Đông Phương Vấn Tình vốn đang tỏ vẻ uy nghiêm nhất thời mặt cũng đỏ bừng lên. Phía sau, Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao cười ha ha một tiếng, cười như hoa nở trên nỗi đau của người khác.

"Lão nhị, ngươi cười cái gì!" Lão phu nhân tức khí buông một câu.

"Khương Lâm, đến bên này đi, đây là gia quyến cậu hai cháu... Đây là mợ hai, đây là mợ ba... Đây là mợ hai mươi sáu..."

Ánh mắt Quân Khương Lâm trân trối nhìn tới! Cậu cả có năm mươi chín lão bà, cậu hai cũng có tới ba mươi sáu vị. Trời ạ, đất ạ, ta kháo!

Ta cảm thấy hồng nhan tri kỷ của mình cũng không ít, không nghĩ tới vừa đem ra so sánh với hai cậu thật giống như ánh sáng yếu ớt sánh cùng trăng sáng, như ngọn đồi so sánh với núi cao, chỉ có thể ngẩng lên mà ngưỡng mộ! Ta cũng cần cố gắng nha! Coi như số lượng không theo kịp thì chất lượng tuyệt đối không được lơ là! ( MS: Hừm, mới có 1 con sư tử nó đã cào cấu cho tím người, nay cả đàn hội đồng thì nằm viện suốt ngày. Ước gì ngộ có lớp da dày)

"Mấy vị này là gia quyến của cậu ba cháu đó"

Lão phu nhân sắc mặt dễ chịu hơn một chút

"Chỉ có ba vị, trước sau cũng chỉ có hai trai ba gái, không giống lão đại cùng lão nhị, mỗi người có cả một đại đội mà ngay cả một đứa cũng không có, thật sự là không có tiền đồ, thật vô dụng" ( MS: đạn dỏm)

Rốt cục Quân Khương Lâm hiểu được tại sao lão phu nhân lại có vẻ bực dọc như vậy, hoàn toàn là không có một chút cảm tình khi nói về cậu cả và cậu hai... Khó trách bà ngoại không chỉ tức giận mà nhìn nhóm thiếp của bọn họ cũng có một chút u oán, ánh mắt nhìn thấy Đông Phương Tiểu Hòe tràn đầy hâm mộ... Lại nhìn hai người kia thì hai người đã sớm hổ thẹn cúi đầu.

Hàn huyên nửa ngày, lễ vật hai người thu được đã chất thành núi nhỏ. Rốt cục tất cả mọi người cũng thối lui, ngay cả Đông Phương Tiểu Hòe cũng bị cưỡng ép lôi đi, trong phòng chỉ còn lại lão phụ nhân cùng ba người cậu, Quân Khương Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng hỏi "Ngoại, mẹ con bây giờ như thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, Thần sắc Lão phu nhân cùng ba huynh đệ Đông Phương Vấn Tình trở nên buồn bã, một lúc thật lâu cũng không có mở miệng. Một hồi lâu sau, Lão phu nhân rốt cuộc cũng chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, chậm rãi nói

"Bà già này luôn luôn chuyển câu chuyện sang hướng khác... cũng chính là không muốn nói chuyện này với cháu... Tuy rằng sớm biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng đối với bà già này mà nói, kéo dài thêm một khắc là được một khắc..."

Quân Khương Lâm trong lòng trầm xuống 《"Chẳng lẽ... Mẹ đã...?"

"Cháu hiện tại đã tới đây... cũng là có thể nhìn mặt mẹ của cháu lần cuối..." Lão phu nhân nói nhưng đầu quay đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đất, lấy khẩu khí mạnh mẽ mà bình tĩnh nói

"Kỳ thật, có gặp hay không cũng không còn quá quan trọng... Dù sao nó cũng không còn nghe được, không còn có thể thấy được.... thậm chí hoàn toàn không còn có cảm giác. Nó đã không còn nhân biết bất cứ điều gì... Ngay cả con mình cũng không quản, cả lão già này nó cũng không cần … đứa con gái bất hiếu này..."

Càng nói, Lão Phu nhân càng nghẹn ngào...

Ba người Đông Phương Vấn Tình ảm đạm gục đầu xuống.

"Trong mấy năm nay, chúng ta đã nghĩ hết biện pháp, đã mời vô số danh y cũng không có một chút hiệu nghiệm... không một chút thuyên giảm. Nó đã đem trái tim hoàn toàn khóa chặt... chỉ cần nó không muốn tỉnh lại, nó cứ ngủ như vậy, ngủ như vậy mãi..."

Bỗng nhiên Lão phu nhân quay đầu, ánh mắt đã nhòe lệ, vẻ mặt kích động, lớn tiếng quát.

"Có thể nó không nghĩ tới là nó cứ nằm giống hệt đã chết như vậy, ta làm mẹ nó phải làm sao bây giờ... Trái tim ta mỗi ngày như có núi đao đâm vào! Mỗi đêm như nằm trong vạc dầu! Hai đứa con ôm hận quy thiên, chỉ còn một đứa nhỏ duy nhất, nó cũng buông tay mặc kệ"

"Trước là bất hiếu với cha mẹ chồng, sau là gây lo lắng từng phút từng giây cho mẹ, cho anh chị em ruột thịt! Chẳng lẽ trên đời không còn Quân Vô Hối thì trời liền sập sao? Vì cái gì nó không thể kiên cường một chút, vì cái gì không chịu thua thiệt một chút?!"

Nói xong lời cuối cùng, cổ lão phu nhân đã nghẹn ngào không thành tiếng, nhưng vẫn khàn giọng nói

"Vì báo đại thù, Đông Phương Thế Gia chúng ta trước sau đã cũng thiên hạ quyết chiến, giết chóc giang hồ, tung hoành đại lục, tre già măng mọc, đã làm cho ngàn vạn người thành vong hồn dưới kiếm; người ta nói giết người một vạn ta cũng mất tám trăm, đệ tử của chúng ta, một thân đẫm máu tươi, ít nhiều một đám đồ nhi tốt như vậy đã một đi không trở về! phơi thây ngoài đồng hoang, hài cốt không được chôn cất..."

"Ngay cả em trai sinh đôi của nó cũng đã đồng quy vu tận với sáu gã thần huyền của Tiêu gia trong trận đại chiến! Những người đó... chẳng lẽ không phải là cốt nhục tình thân sao? chẳng lẽ không phải là tình nghĩa cốt nhục sao? Những huyết nhục, máu tươi đã chảy, trong lòng nó chẳng lẽ không bằng một Quân Vô Hối sao?!"

Âm thanh của Lão phu nhân bi phẫn, nước mắt rơi xuống cùng âm thanh vang vang... lệ bay tán loạn như mưa!

"Nhưng con bé ngu xuẩn này! Con bé hèn nhát này... nó... nó... Nó lại lựa chọn một con đường không có trở về như vậy... Để cho bao người hi sinh, bao cố gắng cũng trở nên vô nghĩa..." Lão phu nhân khóc không thành tiếng " Hơn nữa... mỗi đêm ngày đều giày vò tấm thân già này... Vấn Tâm a... con có nghĩ đến chuyện thực tế không, có nghĩ đến lòng hiếu thảo với mẹ già không! Con thật độc ác... Vấn Tâm ơi..."

"Có lẽ... Ở trong lòng mẫu thân... Phụ thân chính là trời của người... Tất cả thế gian đều vô dụng... Phụ thân không còn, trời cũng không còn, hết thảy cũng đều tan biến..." Quân Khương Lâm khàn giọng nói " Yêu nhau vô cùng... vốn là lời hứa sinh tử có nhau, âm dương không rời! Bà ngoại, người cũng là nữ nhân, hẳn người hiểu được... những cảm nhận này..."

"Chính là ta hiểu được! Ta mới khó chịu!" Lão phu nhân nổi giận, nước mắt ràng rụa



" Làm sao ta có thể xuống tay? Sao có thể hạ thủ được! Chỉ sợ là chỉ nghĩ thôi trong lòng cũng sẽ rất đau buốt (đông đắc đảo hải phiên giang: nối đau lớn như chuyện dời non lấp bể)! Nhưng không hạ thủ, thì nó phải chịu đựng đến khi nào, phải đợi chờ đến khi nào?"

Mọi người lặng im không nói, ba người Đông Phương Vấn Tình đều cúi đầu, đôi mắt đỏ lên, lệ quang ngân ngấn.

"May mắn thay, trong một khoảng thời gian ngắn nữa, Bảo Thụ Linh Lung luôn duy trì sinh mệnh cho nó cũng đã tiêu hao gần hết nguyên khí, đã bắt đầu khô héo... nó... có lẽ cũng sắp ra đi... Hiện tại con có thể nhìn thấy mẹ con lần cuối... còn có thể đưa tiễn đoạn đường cuối cùng... coi như là có một hậu nhân đưa tiễn lúc lên đường!"

Lão phu nhân vô lực ngã ngồi xuống, hai mắt vô thần, mái tóc bạc xác xơ, rồi đột nhiên tinh khí toàn thân tựa hồ bùng phá...t Tựa hồ theo trận giận dữ kia mà gào rít, ngay cả sinh mệnh lực cũng phát ti3t đi ra ngoài...

"Mẹ... Tính cách em gái không phải người không biết, từ trước tới giờ luôn yêu tha thiết, luôn yêu mãnh liệt, người biết hơn ai hết, sao lại phải khổ như vậy?"

Đông Phương Vấn Đao lau nước mắt nói

"Sinh sinh tử tử, chỉ yêu một người... mẹ, tính cách em gái thực là cùng người giống nhau... Năm đó cha mất sớm, chẳng phải mẹ cũng muốn buông tay, vứt bỏ bốn anh em chúng con sao? Khi đó... em gái mới chỉ được ba tuổi, mỗi đêm chúng con đều ở cùng người, ở bên người... chính là sợ... người đột nhiên bỏ đi... bỏ lại chúng con; chỉ có như vậy, người nhiều lần muốn tự sát... dọa chúng con nhiều lần sợ hãi..."

Lão phu nhân thở dài một tiếng, tựa hồ là nhớ lại cái gì, khuôn mặt già nua chậm chậm nổi lên vài phần ôn nhu, mỉm cười lẩm bẩm nói

"Cái này vốn khác với cha các con, cha các con chính là hạng anh hùng khí phách hào hùng, oai hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa, chính là nam nhân tốt nhất thế gian... Tiểu tử Quân Vô Hối kia... há lại có thể so sánh cùng.?"

"Quân Vô Hối tự nhiên là không thể cùng cha đánh đồng, nhưng trong lòng em gái... em rể Vô Hối cùng cha trong lòng người là giống nhau, cái đó giống nhau a..."

Nước mắt Đông Phương Vấn Kiếm ào ào rớt xuống.

" Mấy năm nay em gái... Đã khổ đủ rồi... Tuy rằng nó luôn luôn ngủ nhưng hẳn chúng ta đều biết, tim nó cũng giống như Hoàng Liên ngâm nước.???"

Bình luận

Truyện đang đọc