QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Linh Mộng công chúa cũng là người thông tuệ, thấy Tôn tỷ tỷ không nói tiếp, trong nháy mắt dĩ nhiên hiểu ý, chính mình hôm nay không biết làm sao vậy, không phải là làm cho Tôn tỷ tỷ khó xử sao, vội vàng nói: 

- Tiếc là tỷ tỷ vừa rồi không ở bên trong, nếu không, tỷ có thể giúp ta nhìn một người, rốt cuộc hắn có ý gì, ta nghĩ hoài mà vẫn không thể giải thích được, thật sự quái dị. 

- Người đó là ai? Sao lại quái dị? 

Tôn tiểu mỹ nghe vậy không khỏi nảy sinh hứng thú. 

- Lý Du Nhiên, đệ nhất nhân đời thứ ba của Lý gia. 

Linh Mộng công chúa hạ thấp thanh âm, đem sự tình vừa rồi mình cảm thấy kỳ lạ nói lại một lần, từ thái độ kỳ lạ của Lý Du Nhiên, xuất phát từ trực giác của nữ nhân, Linh Mộng công chúa nhạy cảm phát hiện trong đó có điều gì không đúng. 

- Là Lý Du Nhiên sao. 

Tôn Tiểu Mỹ trầm ngâm hồi lâu. Tựa hồ rất khó để diễn tả, thật lâu mới cất giọng: 

- Thật khó, đồng dạng với Quân Khương Lâm, làm cho người ta không thể nắm bắt được rõ ràng, không thể nắm rõ, càng không thể nói rõ được. 

- Quân Mạc Tà? 

Linh Mộng công chúa kêu lên một tiếng. 

- Quân Mạc Tà và Lý Du Nhiên? Hai người đó sao có thể coi như nhau được? Có điểm nào giống nhau sao? 

- Hai nam nhân này dù là không thể đánh đồng, nhưng bọn hắn đều không đơn giản. 

Tôn Tiểu Mỹ cười lớn, từ chối đưa ra ý kiến, cũng không giải thích cụ thể, nhưng một lúc sau, thấp giọng, gần như lầm bầm nói: 

- Nhưng mà ta cảm thấy, Quân Khương Lâm so với Lý Du Nhiên còn nguy hiểm hơn! 

- Tiểu Mỹ tỷ tỷ, muội cũng không rõ, từ khi tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ, muội liền coi tỷ như một người đặc biệt. 

Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không có nghe được thanh âm mà Tôn Tiểu Mỹ đã ép đến mức nhỏ nhất kia, nói: 

- Nhưng mà hôm nay, tỷ nói Mạc Tà ca ca ngạo khí, muội vẫn thật sự không nhìn ra được, hắn ngạo khí ở chỗ nào? Bất quá chính là toàn thân toát ra vẻ lưu manh, vô lại hơi nhiều một chút mà thôi. Vậy cũng không có gì là không tốt a, dù sao cũng có điểm phong nhã, tỷ bỏ lỡ cơ hội hôm nay nhất định sẽ hối tiếc, muội cùng Linh Mộng tỷ tỷ đều thấy được, Mạc Tà ca ca thực sự là quá đẹp trai, thật đó, hi hi… 

Tôn Tiểu Mỹ vẻ mặt khổ sở nói tiếp: 

- Làm cho ta không dám xuất môn, phải nhốt mình trong nhà đọc sách, ta đã từng thử vài ngày không ăn uống gì, cho thể trọng mình giảm xuống, nhưng thủy chung không có tác dụng gì, cho đến năm đó, khi ta gặp sư phụ. 

- Ta lúc năm tuổi thì bị mắc quái bệnh, cho tới hôm nay, đã là mười ba năm! Mười ba năm qua, ta xem như đã quen, cũng đã suy ngẫm được ta vốn chẳng quan tâm dung mạo của mình như thế nào, chẳng lẽ lại để tâm  đến đẹp xấu của người khác? Cho nên ta nhìn người là dựa vào cảm giác. Về phần trước đây như thế nào, hiện tại bên ngoài như thế nào, biểu hiện ra sao, với ta điều là thứ yếu! 

- Quang trọng nhất là bản chất người này thế nào! Điểm này, phải chuyên tâm xem xét mới có thể nhận xét chính xác được. 

Tôn tiểu mỹ khẽ cười, có chút bi thương nói: 

- Tiểu Nghệ muội muội, Quân Khương Lâm này gần đây có những biểu hiện không đúng. Quần là áo lụa hoành hành không nể một ai, có thể không phải hắn làm bộ, bất quá chỉ là suy đoán của tỷ, ta cùng với hắn mặc dù chưa tiếp xúc nhiều, chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ta có thể thấy được, hắn không quan tâm  đến cái nhìn của người khác, chỉ làm theo ý mình, không để người trong thiên hạ vào trong mắt!

Bình luận

Truyện đang đọc