Quân Khương Lâm vì để cho ông nội giải sầu, vui vẻ cười nói:
- Ông nội, người còn không tin con sao?
Giả ngây giả dại, ta chính là đệ nhất. Ở Thiên Hương thành này ta chính là đệ nhất quần áo lụa là, còn cần phải dấu diếm gì nữa chứ.
- Tiểu quỷ đầu!
Quân lão gia tử nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn, vô hình trung cảm giác áp lực to lớn giảm hẳn.
Phía trước hoàng cung, một núi thịt đứng sừng sững.
Quân Khương Lâm vừa nhìn liền nhận ra người quen, chính là Đường bàn tử. Một đôi huynh đệ vô lại nổi tiếng Thiên Hương thành.
Quân lão gia tử vào triều trước. Quân đại quần là áo lụa cùng với Đường bàn tử hai người, một tên thì ngồi thượng lên trên tưởng, một tên ngồi xổm tựa vào tưởng.
Hai kiểu ngồi trước nay không giống ai, đều là ác hình ác trạng không có ngôn từ nào hình dung nổi.
Bên cạnh đó là các thế gia công tử cùng một đám tài tử, người gọn gàng, thẳng thớm, rất có khí phách, tiêu sái tự nhiên.
So với hai tên này thì thật là khập khiễng. Thấy hai tên bại hoại từ xa liền nhanh chóng bàn tán sôi nổi.
Có kẻ không biết liền hỏi:
- Hai người này là ai nhỉ? Tại sao lại không ra dáng vẻ gì cả?
- Ngươi không biết sao? Ngươi sao lại có thể không biết hai người này?
Một người phát ra âm thanh kinh ngạc nói.
Nghe giọng điệu kinh ngạc này rất giống với việc là người Mỹ mà không biết Washington, hay người Pháp mà không biết Napoleon. Hoặc là người Đức mà không biết Hitle.
- Thì sao? Ta không biết thì sao? Chẳng lẽ bọn hắn rất nổi tiếng sao?
Người hỏi tỏ vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ hai tên đáng khinh dương dương tự đắc này, cái đám không dạy nổi này lại là đại nhân vật sao? Nhìn hình tượng này…thật không giống nha…
- Kinh thành tứ hại, ngươi biết chứ?
Tên còn lại nheo mắt, dùng một loại khẩu khí chỉ điểm cho kẻ lầm đường, nói.
- Cái này thật ra ta có biết a. Chính là Đường heo mập, Quân ác bá, cũng chính là con rệp trong nhà xí và ruồi bọ trên mâm cơm… Chẳng lẽ?
- Không sai! Trước mặt chính là hai vị đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết Đường heo mập và Quân ác bá! Cũng chính là hai tên cùng với con rệp trong nhà xí cùng với ruồi bọ trên bàn cơm nổi danh hậu thế đại hại.
- Thì ra là thế, chẳng trách vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã sinh một loại cảm giác rung động kinh người. Kinh thành tứ hại, chậc chậc, hôm nay vừa thấy quả nhiên lời đồn không ngoa!
Quân Khương Lâm mắng.
- Ây, quân tử không mập không có uy. Đây chính là lời gia gia ta nói đó.
Đường Nguyên rung đùi đắc ý nói.
- Ách…ngươi như vậy mà mà cũng dám nói mình là quân tử!
Quân Khương Lâm nôn khan một tiếng. Hơn nữa, hiện tại chỗ này làm gì có cái gì gọi là chính nhân quân tử.
Sắp xếp Bàn Tử bên này xong xuôi, Quân Khương Lâm tạm yên tâm, phần còn lại phải xem chính mình phát huy! Con mẹ nó, hôm nay ta phải cho các ngươi thấy thế nào gọi là lưu manh. Lão tử lưu manh không chết các ngươi không thôi!