Trong thời điểm đó, linh thức của Quân Khương Lâm thậm chí nghe được âm thanh "hưu hưu" khi linh khí cuồn cuộn chảy trong kinh mạch của hắn. Mà điều làm cho Quân Khương Lâm kinh hãi nhất là khi linh thức cố xâm nhập Hồng Quân Tháp để tìm hiểu thì trong chớp mắt đã bị Hồng Quân Tháp hấp thu, trở thành một thể, không cách nào thu hồi được!
Con báo con mừng rỡ như điên, giơ bốn chân đầy móng vuốt ôm chặt lấy người của Quân Khương Lâm, toàn thân như dán chặt vào ngực của hắn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thập phần thỏa mãn khi hấp thu kinh khí đang phát ra cuộn trào mãnh liệt từ người của Quân Khương Lâm. Tiếng lòng của nó phát ra: "Không hổ là người tốt nha, có thể cho ta hấp thu linh khí thuần khiết thế này, ta thề ta sẽ không bao giờ ly khai ngươi."
Tất cả mọi việc đều phát sinh ở bên trong cơ thể Quân Khương Lâm, ngoại trừ bản thân Quân đại thiểu và con báo con đang chiếm tiện nghi ra, người ngoài đều không ai biết chuyện gì, nhìn vào không thấy có gì lạ lùng xảy ra.
Tuy nhiên, không thấy hiện tượng lạ xảy ra không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngay khi Hồng Quân Tháp bay lên không trung, Độc Cô Tiểu Nghệ ở gần Quân Khương Lâm nhất, trong lòng đột nhiên cảm giác có gì đó không bình thường, đồng thời lúc đó, bảy huynh đệ còn lại cũng cảm thất có gì không ổn.
Lúc này, Độc Cô Tiểu Nghệ và bảy vị ca ca của mình lúc đều nhất trí giống nhau là Quân Khương Lâm tuy là đang ngồi tĩnh lặng ở trước mặt mình, nhưng lại giống như cách xa cả ngàn cả vạn dặm, rõ ràng ngồi trước mặt mình, nhưng khi nhìn vào thì như một khoảng hư vô, mặc dù biết rõ sự tồn tại của Quân Khương Lâm tại đó, nhưng bọn họ vẫn cảm giác không thể nào chạm được người hắn. Cả tám người cảm giác như bọn họ đang nằm mơ giống nhau.
Cảm giác thế này huyền diệu vô cùng. Giống như mặt trăng trên cao mỗi buổi tối, tựa hồ vươn tay ra là có thể chạm tới, nhưng cuối cùng là quá cao không thể với tới được.
Cùng lúc đó, Quân Vô Ý đang ngồi cách đó không xa bỗng nhiên nhướng mày, đôi mắt như hổ b ắn ra quang mang, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quân Khương Lâm. Hắn là Thiên Huyền cao thủ nên có thể cảm giác được rõ ràng một cổ lực lượng cường đại đang phát ra cuồn cuộn từ cơ thể Quân Khương Lâm, tràn ngập cả thiên địa.
Trên bầu trời gió thu đang thổi phần phật, vào lúc này tựa hồ hoàn toàn tĩnh lặng, linh khí trong thiên địa theo bốn phương tám hướng cuồn cuộn phát ra, sóng sau dồn sóng trước lan tỏa ra khắp nơi, khoảng không bên trên Quân phủ mắt thường không thể nhận ra nhưng ai cũng cảm giác được sức ép của linh khí đè nặng xuống đầu.
Lúc này trên cao không có cả một ngọn gió nhẹ, nhưng bên trong tiểu viện của Quân Khương Lâm, một con bão nhỏ xuất hiện, hoa cỏ cây cối bốn phía đột nhiên ào ào bật gốc đổ gục ra phía ngoài một cách đồng loạt. Trung tâm của cơn bão này chính là huyệt Nê Hoàn Cung trên đỉnh đầu của Quân Khương Lâm. Mặc dù linh khí không ai có thể trong thấy, nhưng bất cứ một ai cũng cảm nhận được một cỗ khí thế khinh khủng đè ép trên cơ thể mình.
Trong lòng Quân Vô Ý biết có chuyện khác thường, mà việc nơi đây cũng không sợ có người trong thấy, hắn quyết định thật nhanh, hai tay đập vào xe lăn, cả người phi thân bay lên, như hùng ưng bay cao, tiến tới chỗ của Độc Cô huynh muội tám người xuất thủ nhanh như gió liên tục tám lần. "Bang, bang, bang,..." tám tiếng vang lên, nhanh chóng đem tám huynh muội đánh ngất tại chỗ. Tám người làm sao có thể là đối thủ của Thiên Huyền cao thủ, lập tức gục xuống, ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không kịp làm.
Quân tam gia kích động, dùng chân hất tám người thành một chồng, để Độc Cô Tiểu Nghệ nằm trên cùng, rồi hít sâu một hơi, toàn thân lam quang phát ra ào ạt, hiển nhiên là Quân tam gia đã vận công lực huyền khí của cả đời mình tu luyện, hai tay vung ra, vác cả tám thân thể Độc Cô huynh muội nặng đến hai ngàn chín trăm cân* trên tay, toàn thân nhanh như chớp bay ra khỏi tiểu viện của Quân Khương Lâm.
*Cân này là tính theo thước đo của Trung Quốc xưa, bằng nửa kg hiện nay. Nhưng như thế cũng hơi vô lý, nếu vậy thì tám anh em nhà này là trâu ah, tám đứa mà nặng tới 1450kg:110:
Linh khí này lạ lùng là nhìn không thấy, chạm không được, nhưng uy lực lại vô cùng to lớn, có thể ngoại trừ Quân Khương Lâm, còn lại mọi người đều sẽ bị chấn nát thành tro bụi! Thậm chí, ngay cả Thiên Huyền cao thủ như Quân Vô Ý cũng chưa chắc tránh khỏi! Đối mặt với nguy hiểm to lớn như thế này, đám người Độc Cô Anh vì tu vi huyền khí quá thấp, đương nhiên không cảm giác được, nhưng Quân Vô Ý chính là một Thiên Huyền cao thủ, làm sao không cảm thấy được? Sở dĩ Quân Vô Ý quyết định thật nhanh, lập tức đưa bọn họ đánh ngất xỉu rồi mang đi cùng một lúc, thậm chí không tiếc dùng toàn bộ công lực cả đời của mình, đánh một ván được ăn cả ngã về không, vì hắn sợ nếu là vạn nhất chậm một chút thôi, cứu từng người một, huyền khí từ từ giảm sút, đến khi dị biến xảy ra thì những người còn sót lại chắc chắn không còn đường sống! Vì thế, Quân Vô Ý chỉ có thể mang cả đám ra cùng một lúc! Cho dù là bại lộ thực lực của bản thân hắn cũng không tiếc.