Lão phu nhân nhanh chóng thở hổn hển mấy hơi liền, mới oán hận nói:"Vấn Tâm a, không phải là mẹ nói đến con a, cho dù là con cưng chìu con cái cũng không thể có thái độ đó… Khương Lâm còn là con nít… Đứa con nít này tu vi so với ta còn muốn cao hơn…"
"Tu vi cao tới đâu cũng là con nít, tu vi cao chẵng phải cũng là con trai con sao?" Đông Phương Vấn Tâm có chút cố chấp không màng đến lý lẽ để bao che con một. Lão phu nhân cùng Quân Khương Lâm cùng không biết nói gì.
"Bà ngoại, cho cháu xem những tin tình báo này." Quân Khương Lâm gom tất cả lại, xem xét từng cái một, Mai Tuyết Yên bên cạnh cũng quay sang nhìn, rõ ràng nàng cũng mang trong lòng thắc mắc như vậy.
Nhìn vào liền thấy, cả hai cũng đều nhíu mày.
Quỷ dị!
Thật là quỷ dị!
Trên những tin tình báo này, chỉ nói là tam đại Thánh Địa bao vây tiêu diệt Mai tôn giả, tình hình chiến đấu thảm khốc như thế nào, hầu như có thể nói là hết sức chi tiết, nhưng bên trong không có nửa câu nhắc tới Quân Khương Lâm…
Thế là thế nào đây?
Hai người rõ ràng chính là cùng xuất phát, cùng đi đường, cùng nhau bị mai phục, cùng nhau bị chặn đường! Ở trong này, lại hoàn toàn không có chuyện gì của Quân Khương Lâm… Đó có nghĩa là gì? Cả hai nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt người kia không thể tưởng tượng.
Mai Tuyết Yên cau mày, nghĩ một lát,lét lút nói thầm:" Chắc là tam đại Thánh Địa cố kỵ sư phụ chàng, nên đặc biệt hủy tên của chàng ở trong tình báo… Chuyện này rất có thể. Nói cho cùng, giết nhiều như vậy, nếu khiêu khích sự phẫn nộ của hắn, thì tam đại Thánh Địa cũng khó chấp nhận… Miễn là không nhắc đến chàng, qua một thời gian chàng quay trở về, tự nhiên bao nhiêu đấu tranh cũng sẽ được dẹp yên…"
"Có lý." Quân Khương Lâm thoải mái, lấy sức mạnh tam đại Thánh Địa, cố ý làm cho tin tình báo trở thành thế nào, thực cũng không phải là việc khó; huống chi vụ chặn đường giết người ở núi hoang đèo thoáng, căn bản không có người khác chứng kiến, tự nhiên là bọn chúng nói sao thì ra như vậy…
"Hiện nay công lực Khương Lâm đại thành, Tuyết Yên lại hết sức giúp đỡ hắn! Thực lực như thế, đấu với Tiêu gia thậm chí là cả Ngân thành Phong Tuyết, cũng là dư sức! Hiện nay Lệ Tuyệt Thiên đã chết, Vân Biệt Trần lâu nay chưa xuất hiện tại cõi trần, Phong Tuyết Ngân Thành cũng đã không còn đáng sợ"
"Đông Phương Thế Gia chúng ta, cũng là thời gian chuẩn bị trở lại làm việc… Dù thế nào đi nữa, Kiếm Phong, cũng phải sụp đổ! Vấn Tinh, Vấn Kiếm, Vấn Đao; ba người các con chia nhau phụ trách huấn luyện Thiên Địa Nhân Tam Tài thích khách, hiện giờ kết quả như thế nào? Có bao nhiêu người đạt tiêu chuẩn đã định?"
Đông Phương Vấn Tình đứng dậy, nói:" Cấp Thiên thích khách, hôm trước đã đạt yêu cầu, đã có ba mươi sáu người! Cấp Địa thích khách, trước mắt đã có bảy mươi mốt người đủ tư cách; thậm chí cấp Nhân thích khách, hiện tại tổng cộng ba trăm bốn mươi mốt người!"
"Không được không dược! Lực lượng có thể sử dụng được quá ít, quá nhỏ! Căn bản tác dụng là không quá lớn! Nắm chắc thời gian luyện cho ta, luyện đến chết cũng phải luyện ra! Khương Lâm bất cứ lúc nào sẽ bắt đầu đi tới Ngân thành Phong Tuyết, tự tin là thực lực vương chiến có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng là lực lượng binh sĩ theo không kịp thì sao được?"
" Đến lúc đó, cần gom góp ít nhất năm mươi tên cấp Thiên thích khách, một trăm tên cấp Địa thích khách đi theo Khương Lâm đ ến đó báo thù! Khi tuyển chọn đệ tử khác, phải biết, Đông Phương Thế Gia chúng ta còn chưa có quên việc giải trừ thệ ước."
Ba người Đông Phương Vấn Tình cùng lúc ưng thuận, mặt mày lúng túng.
Trong lòng Quân Khương Lâm nóng lên, bà ngoại gấp như vậy, thì ra lại là vì đại kế phục thù của minh! Lập tức quay sang Mai Tuyết Yên đá mắt.
Mai Tuyết Yên hiểu ý, đứng dậy, lấy từ trong người ra mấy bình ngọc nhỏ, vừa cười nói:" Bà ngoại, Tuyết Yên hiện đang có vài thứ tốt, có nó rồi, vấn đề trước mắt liền không có gì là khó khăn nữa."
"Đây là cái gì?"Lão phu nhân kinh ngạc hỏi. Đông Phương Thế Gia ở nơi hẻo lánh, vậy cho nên đến bây giờ vẫn chưa biết việc Quân gia xuất thần đan… Ba người Đông Phương Vấn Tình mặc dù biết Thập Niên Đan, nhưng sau khi trở về chỉ là nói qua loa, cũng không có nói rõ ràng chi tiết, lão phu nhân lại càng không biết."
"Đây là đan dược thần diệu do sư phụ của Khương Lâm luyện ra"
"Loại đầu tiên là Thập Niên Đan. Mỗi một viên có thể gia tăng huyền lực tinh thuần trong mười năm cho huyền giả! Tại đây có hai bình, bên trong mỗi bình đều đúng một trăm viên. Mà hai bình còn lại là Tích Cốt Đan, có thể dùng làm thay đổi thể chất con người, giống như vậy cũng là hai trăm viên. Giúp cho Đông Phương Thế Gia gầy dựng bổn tộc lớp nhân tài kể tiếp để sử dụng…"
Mai Tuyết Yên mỉm cười giới thiệu, lúc nói đến" sư phụ Khương Lâm " không khỏi dừng một chút, rồi tiếp tục nói.
" Còn như phần ba cái bình nhỏ này, mới thật sự là linh đan hiếm quý… Đây một loại là Thông Vô đan, ăn vào có thể không cần để ý đến tốc độ mà căn cơ huyền giả lập tức nâng cao ba lần! Đây là Tụ Nguyên Đan, ăn vào có thể làm cho tốc độ tiến triển khi luyện công tăng lên gấp ba! Cuối cùng là Thiên Nguyên Đan, có khả năng trực tiếp nâng cao năm mươi năm công lực tinh thuần"
Trong đoạn thời gian dài này, Quân Khương Lâm đã luyện ra không ít loại đan dược này, bây giờ đúng lúc tại môn phái có tác dụng. Mai Tuyết Yên đem ra, chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Bởi vì lực lượng trước mắt của Đông Phương Thế Gia, hơn nữa, cũng không dùng được.
Trong lúc Mai Tuyết Yên nói chuyện, nàng nói một bên, Đông Phương Lão phu nhân cùng ba người Đông Phương Vấn Tình trừ lúc bắt đầu còn rút một họng khí lạnh, lúc sau, miệng lại càng há rộng ra sau đó lại thở không ra hơi. Đây quả thực là trong truyền thuyết cũng không có nhắc tới, nhưng hiện tại lại sờ sờ trước mắt ba người.
Mà Đông Phương Vấn Tâm lại là kích động một trận ở trên mặt, giữa trán, rõ ràng lại nhiều hơn vài phần mong đợi.
"Cái thứ kì tích này vốn chỉ có trong truyền thuyết, chẳng phải nói lên rằng con của mình quả thất có lực lượng? Chẳng lẽ những điều Quân Khương Lâm nói là sự thật ư?"
Đông Phương Vấn Tâm lúc ấy mặc dù ngoài miệng nói tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ, thậm chí mức độ còn cao hơn, chính là vì không muốn cho lòng con trai nguội lạnh, mới nói như vậy. Dù sao, chết đi sống lại như thế này quả là chuyện lạ không thể tưởng tượng, làm sai có thể coi nhẹ.
Nhưng mà bây giờ, giờ phút này, trong lòng nàng ấy, lại nhiều hơn vài phần chắc chắn! Thật sự cháy lên niềm hi vọng…
Đông Phương lão phu nhân trên mặt đầy kích động, hít một hơi thật sâu, nói:"Khương Lâm, mấy thứ này… Chính là quá sức quý trọng! Chúng ta làm sao gánh vác nổi được?"
"Lời này của Bà ngoại chẵng lẽ không phải là nói với người ngoài, Quân Khương Lâm con chính là cháu ngoại Đông Phương Thế Gia, mọi người đều là người một nhà, có cái gì mà gánh vác không nổi? Lại nói… phải nói quý giá… trên đời này, còn có cái gì có thể nặng hơn với tình thân?"
Quân Khương Lâm bật cười lớn, nói:"Cho nên, nếu nói là không gánh vác nổi; không gánh vác nổi cũng chỉ có con, con thậm chí cảm thấy những việc này… thật sự là rất ít!"
"Hay! Nói rất hay, những lời này nói ra quá hay! Trên đời, còn có cái gì có thể nặng hơn với tình thân?" Lão phu nhân tán thưởng nói
"Có một câu này, Khương Lâm, cháu đã thật sự trưởng thành! Vấn Tâm… thật sự cần phải kiêu ngạo vì nó là con của con. Hắn tuổi còn nhỏ, so với người biết nhiều hơn, con làm mẹ nó cần phải mà noi theo đứa cháu tốt này của mình …"
Đông Phương Vấn Tâm mặt đỏ lên, cúi đầu… Nhưng trong lòng rất là hài lòng. Bởi vì, đó là con của mình… Tuy rằng mẹ nói chính mình, nhưng khen con của mình, đây chính là so với khen chính bản thân nàng còn phấn chấn hơn…
"Khương Lâm, về Phong Tuyết Ngân Thành, cháu đã có tính toán cụ thể nào chưa? Có phương pháp gì hay chưa?" Lão phu nhân trịnh trọng lấy mấy cái bình về, lo lắng hỏi.
"Phong Tuyết Ngân Thành? Chẳng có gì mà phải tính toán a…" Quân Khương Lâm nhíu lông mày, nói:"Đơn giản là đập đổ Kiếm Phong, san bằng Ngân Thành, đem từng người từng người của Tiêu gia bắt lại, lăng trì g iết chết, cũng là vậy thôi! Thế còn sách lược phương châm sách lược nào dùng được?"
"Vậy còn gọi không tính toán… Nếu là có tính toán, chẳng phải là muốn đem cả Tuyết Sơn san bằng sao?" Tam cữu cữu Đông Phương Vấn Đao hoảng sợ; hút liên tục mấy ngụm khí lạnh, răng đánh vào nhau như rên than nói.
Đông Phương Vấn Tâm an tĩnh nói:"Con tự nhiên là muốn trở về cùng con trai… Ta thủy chung là con dâu của Quân gia, trong mấy năm trở lại đây hoàn toàn không có hầu hạ cha mẹ chồng, chưa tận hiếu. Thật sự là hết sức bất hiếu, hiện giờ đã tỉnh lại. Tự nhiên muốn đem mười năm thiếu sót, từng chút đền bù; nếu không như thế, con làm sao có thể gặp mặt Vô Hối? Làm sao có thể nhìn mặt hai đứa con đáng thương kia của ta…"
Lão phu nhân thở dài một hơi thật sau, ngước mặt bồi hồi nhìn về phương xa, thật lâu sau, mới nhắm lại đôi mắt, buồn bả nói:"Cũng tốt!"
Bà cúi đầu, nhìn vào con gái. Tràn đầy ngậm ngùi, đầy vẻ không muốn, nhưng trong miệng nghiêm nghị nói:"Đông Phương Vấn Tâm, con đã suy nghĩ được như vậy, thì mẹ cũng không cấm cản ngươi, nhưng từ nay về sau con cần phải luôn luôn nhớ kĩ! Người làm mẹ của nó, con cần phải xứng đáng là một người mẹ xứng đáng với chồng con xứng đáng với trời đất, xứng đáng với vợ của con trai và còn có đứa cháu trong tương… Ta không hi vọng con đi rồi lại bị người ta trả về! Nhớ kĩ chưa?"
Đông Phương Vấn Tâm đau thương cười khẽ, nói:" Mẹ, ngươi yên tâm; con gái đã hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không làm Đông Phương Thế Gia hổ thẹn thêm lần nữa.""Như thế là tốt rồi!" Lão phu nhân nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Xế chiều hôm đó, Quân Khương Lâm và Mai Tuyết Yên có ba vị cậu cùng đi, tới thăm cơ sở huán luyện của Đông Phương Thế Gia.
Cũng chẳng cần phải nói bóng nói gió cứ ra không ít ý kiến thay đổi, với sự từng trải của vua sát thủ như hắn lại là tận tâm chỉ điểm, cơ hồ là mỗi một câu nói ra đều được ba người Đông Phương Vấn Tình cho là khuôn vàng thước ngọc, gợi ý lớn lao; cơ hồ muốn cầm giấy bút đi theo sau lưng hắn mà ghi chép...
Sau đó, Quân Khương Lâm lại sửa sang lại rồi một phần kế hoạch huấn luyện đã ban hành ; cũng là nội dung huấn luyện từ kiếp trước chỉ cắt giảm một ít rồi giao cho Đông Phương Vấn Tình. Quân Khương Lâm thực có nắm chắc, lấy Đông Phương Thế Gia căn cơ, nếu dùng phần kế hoạch này làm cơ sở, thì ngày quật khởi giang hồ cũng sắp đến!
Vào lúc ban đêm, Đông Phương Thế Gia cử hành yến tiệc long trọng, mọi người đoàn tụ một nơi. Quân Khương Lâm khéo léo nói với Lão phu nhân về chuyện cái cây ngọc kia. Không nói ra cũng không được, nó đã chui vào thân thể của mình kéo ra không được... Biết làm sao đây?