QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Nhắc đến Quân Khương Lâm yếu đuối vô lực, kinh mạch cắn trả. Thần trí mơ hồ, nháy mắt hưu một tiếng bị Hồng Quân Tháp hút vào, cảm giác thấy toàn thân đau đớn như đang ở trong chảo dầu năm trăm lần, sau đó lại bị vạn kiếm xuyên tâm một vạn lần.

Khi được hút vào Hồng Quân Tháp, Quân Khương Lâm liền hoàn toàn mất đi toàn bộ ý thức!

Trong lúc hôn mê, trên mặt Quân Khương Lâm, trên người, kể cả thất khiếu chậm rãi chảy ra một dòng máu. Hắc bào trên người toạc một tiếng rách nát ra!

Ngay cả ngoại bào rộng thùng thình bên ngoài cũng vì cơ thể bành trướng mà nát vụn ra, quần áo trên người hắn sao có thể may mắn thoát khỏi! Vì thế Quân đại thiếu gia lại một lần nữa ở trong tình trạng lõa thể.

Sương trắng nồng động tới cực điểm như thực chất từ khắp nơi tràn tới, men theo các tia máu tươi từ Quân Khương Lâm mà quây quanh người hắn như phun tới, thật lâu sau mới dừng lại. Thân thể đẫm máu vẫn thống khổ run rẩy, vặn vẹo giống như huyết quản toàn thân đang di động không ngừng.

Lần mượn lực lượng này thực sự đã vượt quá khả năng chịu đựng của Quân Khương Lâm! Thương tổn với thân thể cũng là trước đây chưa từng có, không gì sánh kịp. Mãi đến một khắc cuối cùng, nếu như không phải Hồng Quân Tháp đột nhiên phát lực hút hắn vào, chỉ sợ Quân Khương Lâm đã nổ thành một cơn mưa máu. Một lúc sau linh khí Hồng Quân Tháp tập trung ngày càng nồng đậm chen chúc tới, hướng về phía Quân Khương Lâm nằm trên mặt đất điên cuồng chảy vào theo mọi chỗ trên thân thể, mỗi một lỗ chân lông cũng có linh khí đi vào!

Không biết qua bao nhiêu lâu.

Quân Khương Lâm cuối cùng cũng nhúc nhích ngón tay chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi đánh giá xung quanh một cách khó khăn nói:

- Con bà nó, nguyên lai lão tử không chết. Tốt, thực sự quá tốt!

Trước đó Quân đại thiếu gia cũng biết mình phải chết, không nghi ngờ gì cả.

- Lần này thực sự là quá sức.

Mới phục hồi tinh thần được một lát, lập tức lại cảm thấy một trận đau đầu, tựa như có một chú khỉ tinh nghịch ở trong đầu chạy qua chạy lại, huyệt thái dương hai bên nổi nên gân xanh, giống như nhảy dây. Đặc biệt là các đốt ngón tay trên người, giống như có vạn cái kim thép đâm vào. Điểm chết người là ngay cả tiểu JJ cũng thấy có cảm giác không bình thường, đang vươn người đứng thẳng

Loại hiện tượng này làm cho Quân Khương Lâm phải nhíu mày mắng to một tiếng:

- ĐCM, ngươi không có việc gì làm à? Chiến đấu vừa rồi không dùng đến ngươi, ngươi chỉ đi theo, vậy thì rống lên cái gì? Khoe khoang sự kiên cố của ngươi sao?

Vừa mới mắng dứt lời lại bị những cơn đau ập đến. Dù sao ở đây cũng không có người khác nghe thấy, cho nên Quân đại thiếu gia rõ ràng là không chịu nổi, dùng giọng quỷ khóc thần sầu kêu thảm. Giống như một vạn con lợn đồng thời réo lên, khí thế kêu kinh thiên động địa!

- Mẹ nó loạn rồi, làm thế nào mà đau vậy? Ông nội nó khiêu chiến cực hạn của ta sao?

Quân Khương Lâm miệng lặp đi lặp lại, tất cả những từ có thể nghĩ ra để mắng chửi đều đem ra nói một lần, thậm chí không chỉ một lần. Cảm giác thấy vẫn đau, hắn còn lấy các câu chửi xxx mắng lại một lần.

Đến cả các lộ thần tiên, thậm chí âm tào địa phủ, ngay cả Phật Tổ Như Lai và thổ địa thổ công đều gặp hại. Sau đó là mắng người Tam Đại Thánh Địa, từng người một bị hắn cho lên thớt để mắng chửi. Sau đó lại hồi tưởng đến đời trước, cả bảy mươi hai nữ tổ tông trực hệ đều bị chửi, không một ai thoát khỏi miệng hắn.

Quân đại thiếu gia nhíu long mày, trừng mắt mở miệng mắng long trời lở đất, càng mắng càng cao hứng, võ mồm ngày càng lưu loát, càng mắng càng thuận buồm xuôi gió nước miếng văng khắp nơi. Hiện tại mà mở một cuộc thi mắng chửi người, Quân Khương Lâm chắc chắn sẽ đoạt vòng nguyệt tuế về mắng chửi! Hơn nữa thắng với ưu thế tuyệt đối, tuyệt không có ai dị nghị, lại càng không có ai không hài lòng.

Miệng hắn không ngừng vận động, nhưng mà Hồng Quân Tháp vẫn không vì võ mồm độc địa này mà đình chỉ chữa trị, vẫn làm việc đúng chức trách của mình.

Đột nhiên!

- Di? Không còn đau nữa rồi?

Quân Khương Lâm cuối cùng cũng ngừng mắng chửi, bởi vì hắn phát hiện ra trên người không biết đã hết đau từ bao giờ:

- Chẳng lẽ mẳng chửi người cũng là một phương pháp chữa thương tuyệt diệu?.

Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ

- Oa ha ha ha, xưa có Quan Vân Trường chơi cờ vây để cạo xương trị độc mặt không đổi sắc, nay có Quân đại thiếu gia sống tức giận thao thao bất tuyệt mắng chống cự khổ hình mười tám tầng địa ngục! Xem ra thiếu gia ta cũng có thể làm một người bất hủ trong truyền thuyết.

Quân Khương Lâm đắc chí:

- Chỉ tiếc là không thể nói ra, nếu không thế giới này sẽ vì thế mà thay đổi mất.

Với những lời mắng chửi mấy ngàn năm, mắng chửi cả thế giới này của Quân đại thiếu gia mà viết thành sách đưa ra ngoài, đối với nhân loại đại lục Huyền Huyền này cũng là một cải cách long trời lở đất! Ít nhất cũng có thể thay đổi quan niệm mắng chửi của thế giới này. Do đó nếu hình thành hệ thống thực thể hóa mắng chửi người, cấp tông sư mắng chửi thì không có Quân Mạc Lâm Quân đại thiếu gia thì không được!

Tuy rằng không còn đau, nhưng mà cơ thể vẫn không có một chút sức lực như cũ, Quân Khương Lâm vẫn nằm trên mặt đất, ngay cả sức để ngồi, thậm chí sức lực để hoạt động một chút cũng không có!

Quân Khương Lâm nghĩ lại mà sợ, hắn biết hôm nay mình có bao nhiêu nguy hiểm!

Nghĩ lại mà sợ, càng nghĩ càng sợ. Nhưng mà nếu để cho hắn lựa chọn một lần nữa thì hắn: Tuyệt không hối hận!

Cho dù có thật sự bị hồn phi phách tán, thân thể tiêu tán thì làm sao?

Nơi đây là thân nhân của mình, là những người mình quan tâm nhất kiếp này!

Chỉ cần Quân Khương Lâm còn một hơi thở trên đời, cho dù là Tam Đại Thánh Địa cho dù là thần tiên trên trời, cũng đừng hòng tổn thương người thân của hắn!

Ít nhất trước khi bước qua xác hắn, kẻ nào cũng đừng mong!

Quân Khương Lâm cắn răng, chậm rãi vận hành Khai Thiên Tạo Hóa công trong người. Vừa đề khí hắn mới biết, trong đan điền trống rỗng. Ngay cả một giọt nội tức cũng không có, chân chính là người đi - nhà trống. Cố gắng triển khai nội thị, dùng thần thức nhìn rõ sự vắng vẻ của đan điền, giống như là mặt đất khô cạn sắp vỡ ra, vắng vẻ thê lương.

- Thực sự là ngưu nha! Lại không lưu lại một chút cho ta! Thật đúng là đùa chết ta mà! Không chừa lại một tí để làm dịu!

Quân Khương Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại bắt đầu dùng toàn lực khôi phục công lực. Nhưng hắn không biết rằng, nếu không phải trước đó hắn điên cuồng luyện đạn thì lúc này hắn ngay cả mượn lực dùng cũng không làm được.

Từ từ, với tốc độ chậm rãi, theo những kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng một tia năng lượng như tơ nhện đi ra. Tất cả một lần nữa chậm rãi hội tụ tại đan điền đang hoàn toàn khô cạn, sau đó Quân Khương Lâm cẩn thận không chế từng tí linh lực như đầu tóc, vận chuyển một chu thiên một cách cẩn thận. Sau một chu thiên, tinh thần hắn rung lên.

Sau đó là chu thiên thứ hai được vận hành, khi hắn vận hành đến chu thiên thứ chín thì đột nhiên oanh một tiếng. Các kinh mạch khắp nơi trong cơ thể, huyết uqản, khung xương khắp nơi đều tản ra năng lượng tinh thuần nhất, gia nhập vào trong linh lực. Ở trong kinh mạch có một dòng khí lưu động, càng ngày càng cường đại, mỗi lần lại tăng trưởng thêm một ít, dần dần ngày càng mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, linh khí bên ngoài cũng phát ra tiếng động như tiếng thở phì phò. Giống như thủy triều không ngừng thong qua thân thể hắn rót vào kinh mạch, chuyển hóa thành năng lượng, đi vào các kinh mạch rùi tiến tới đan điền. Sau một chu thiên tất cả đều biến thành linh lực tinh thuần nhất.

Quân Khương Lâm trong lúc này vô ý mà tiến vào cảnh giới vong ngã siêu nhiên, hắn chỉ biết điên cuồng vận công, điên cuồng làm cho dòng khí trong kinh mạch không ngừng lớn mạnh, thân thể hấp thụ linh khí của Hồng Quân tháp càng lúc càng nhanh!

Linh khí nồng đậm vô tận trong Hồng Quân Tháp không ngừng sinh ra, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành từng dòng khí màu trắng ngà, theo các lỗ chân long của Quân Khương Lâm chui vào cơ thể. Hồng Quân Tháp là tồn tại như thế nào chứ, cho dù Quân Khương Lâm dùng thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn có thể cung cấp linh khí, hơn nữa còn có vẻ rất dễ dàng.

Quân Khương Lâm lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, đan điền khô cạn, hoàn toàn lộ ra, hoàn toàn trống rỗng. Làm cho Quân Khương Lâm luôn to gan lớn mật cũng sinh ra tâm lý sợ hãi, cho nên Quân Khương Lâm vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa công gần như không biết mệt mỏi. Một lần lại một lần, một vòng lại một vòng.

Hắn không hề nhận thấy được, dòng khí trong kinh mạch mình chậm rãi biến thành ba tầng dây màu bạc nhỏ, sau đó dòng ngân tuyến này tiếp tục theo sự vận chuyển của huyền công mà lớn dần lên. Hiện tại dòng ngân tuyến này đã vượt qua trạng thái toàn thịnh trước kia của Quân Khương Lâm, mà vẫn không ngừng tăng trưởng. Nếu trong lúc này Quân Khương Lâm triển khai nội thị thuật sẽ phát hiện ra, các kinh mạch của mình cũng bắt đầu bị các sợi ngân tuyến này làm cho căng lên.

Đồng thời, trên trán Quân Khương Lâm cũng chậm rãi xuất hiện một hình ảnh hư vô, ngày càng rõ ràng, là bảo tháp Linh Lung tháp thực thể hóa xuất hiện trước trán hắn. Giống như là có một đồ trang sức lơ lửng trong không trung vậy.

Trạng thái của tháp càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi ngưng tụ thành thực thể. Nó quay tròn trên trán Quân Khương Lâm, mỗi lần xoay tròn lại xuất hiện hàng vạn tia ánh sáng mờ, giống như cầu vồng sau cơn mưa, ở thời điểm này đều tập trung tại một chỗ.

Tất nhiên là tất cả những chuyện này Quân Khương Lâm lại hoàn toàn không hề hay biết.

Hắn hiện tại như một con quỷ chết đói ba trăm năm, bỗng nhiên nhìn thấy một đống thịt đầu thiu (cái này nguyên văn). Điên cuồng hấp thụ thiên địa linh khí, hấp thu không có chừng mực, vĩnh viễn cũng không hấp thu đủ, kể cả có chết cũng phải hấp thụ. Không biết qua bao lâu, tiểu tháp trên trán dần ngừng quay, dừng lại một cách yên lặng trước trán Quân Khương Lâm ba phân!

Cuối cùng đã tới cực hạn!

Quân Khương Lâm cảm giác được rằng mình hấp thụ thiên địa linh khí ngày càng chậm, gần như không thể tăng thêm nữa. Đồng thời cơ thể bành trước như muốn nứt ra, ý nghĩ trong đầu cũng như toàn bong gòn, giống như có thể nhấn một cái.

Đúng lúc này Khai Thiên Tạo Hóa Công trong kinh mạch hắn ngừng vận chuyển, hoàn toàn bất động. Cho dù hắn thúc dục thế nào đều cũng không thể xuy chuyển.

Có chuyện gì xảy ra mà như vậy? Quân Khương Lâm buồn bực nhíu mày, đang định dùng nội thị thuật kiển tra, thì đột nhiên…

Không hề có đấu hiệu báo trước!

Ầm!

Toàn bộ các dòng khí trong kinh mạch trong đan điền Quân Khương Lâm bỗng nhiên nổ mạnh, trong một gây đột phá cực hạn vốn có của thân thể. Dòng khí màu bạc hóa thành từng hạt bụi bé li ti, đột nhiên biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc