QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Người vốn không phải cỏ cây, há có thể vô tình! 

- Tiểu nha đầu cô cứ yên tâm, ta sao có thể thua được! 

Quân Khương Lâm cười cười một cách ấm áp, vươn tay ra một cách nhẹ nhàng, định vuốt tóc Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng vừa vươn ra thì giống như bị điện giật mà rút tay về. Trong tiềm thức của hắn, chuyện thân cận với nữ tử thế này, hắn cuối cùng vẫn có cảm giác gượng gạo, với thân phận chỉ quen giết chóc của cả hai kiếp người, hắn vẫn là người tập tành mò mẫm trong sự ảo diệu của tình cảm! 

" Dù sao thân phận kiếp này của mình cũng không phải là sát thủ!" 

Quân Khương Lâm trầm mặc cười cười, đứng lên, khẽ nói: 

- Ta phải đi rồi! 

Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu. Nội tâm lúc này vô cùng rối loạn. Cái này hay là do lần đầu tiên hắn tiếp xúc với mình. Dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng cũng khiến cho Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy cả người mềm nhũn, trên mặt cũng đã xuât hiện từng mảng đỏ bừng: "Bản tiểu thư đã làm tới "như vậy", làm sao ngươi lại "như thế kia", ngươi rốt cuộc muốn bản tiểu thư phải làm thế nào ngươi mới hiểu? Thật sự là đầu gỗ mà!" 

Bất quá lần này gặp gỡ nhưng trong lòng có chút cảm thấy không bình thường, Quân Đại Thiếu gia tiểu tử này thật sự khác biệt à! Không giống như một tên miệng lười trơn tru, càng không giống một tên thiếu gia quần là áo lụa với những cử chỉ lỗ m ãng mà ngược lại mang theo chút tâm sự nặng nề, mọi hành động đều có vẻ trịnh trọng. 

Độc Cô Tiểu Nghệ cứ như vậy đứng cúi đầu mà nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm càng ngày lại càng khó có thể nghe rõ, dù cho khoảng cách không xa nhưng Quân Khương Lâm miễn cưỡng lắm có thể nghe thấy: 

- Ngươi… ngươi… phải đi sao? Ta… ta… không sao! 

Tiểu nha đầu vốn muốn nói "Ta muốn gặp ngươi thật không dễ dàng", Nhưng lời nói này vòng vo trong miệng vài vòng, cảm thấy vô cùng khó xử, suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đành nuốt trở lại mà không dám nói ra! 

Khuôn mặt Độc Cô Tiểu Nghệ dưới nắng chiều như miếng bạch ngọc trong suốt, vô cùng nhu hiền, cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ khẽ thổi hai lọn tóc mai của nàng bay bay, một lọn vương vấn tại gò má, một lọn quấn quit nơi mũi…. 

Hai hàng lông mi dài đang buông lỏng đột nhiên kinh hãi mà chớp chớp hai cái, đôi môi đỏ hồng căng mọng đôi lúc nhẹ nhành bĩu một cái, hàm răng khẽ cắn chặt, trên mặt đầy vẻ không nguyện ý. Tâm tình sơ khai của thiếu nữ hoài xuân không khỏi lợ sợ mất cảm tình nên cố gắng mà làm đẹp, mà càng làm đẹp thì lại càng đáng yêu. 

Biểu tình thật là động tâm, làm cho hai mắt Quân đại cao nhân nhất thời trợn tròn, dù sao chính mình kiếp trước cũng đã nhìn qua không biết bao nhiêu đại minh tinh, có dạng mỹ nữ nào chưa thấy qua? Nhưng tiểu nha đầu này mang theo một nét đẹp thuần khiết quả là khó gặp mà. Trong nội tâm không khỏi khắc chế "mến ý" đang muốn dâng cao. Đây là lần đầu tiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ: "Nha đầu này lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, cho dù so với bất cứ mỹ nhân nào cũng không thua kém!" 

Trong nhất thời đại sảnh lâm vào một mảng tĩnh lặng, dường như chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của hai người. 

Tựa hồ cảm thấy ánh mắt nóng bừng của Quân Khương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Tiểu Nghệ càng thêm đỏ, mũi chân không ngừng vẽ lên mặt đất, bàn tay nhỏ nhắn vuốt lên bộ lông bóng loáng của Thiết Dực Báo. Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy minh giống như đạng lọt trong sương mù. Giờ phút này, dường như chỉ có mình và hắn đối mặt với nhau, cả thế giới dường như không tồn tại. 

Thật lâu sau, Tiểu Bạch Bạch "át xì" một cái mới phá tan bầu không khí yên tĩnh mà đánh thức hai người. Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt, khẽ ngẩng đầu xấu hổ nhìn Quân Khương Lâm thấp gióng nói: 

- Tên ngốc ngươi không phải nói phải đi sao? Sao còn không đi? Bị choáng ah? 

Quân Khương Lâm cảm thấy mình thất thố, mà ngay cả tâm thần theo đó cũng không khỏi ngây ngốc, đã từng trải qua hai kiếp người, lần đầu bị bẽ mặt thế này, rất nhanh ổn định tinh thần ha ha cười nói: 

- Thấy khuôn mặt diễm lệ của tiểu nha đầu cô, ta thiếu chút nữa không muốn đi. Nếu không phải cô lên tiếng thức tỉnh ta, suýt chút nữa ta đã biến thành một sắc lang. 

Độc Cô Tiểu Nghệ " phì " một tiếng. Thoáng mặt trắng không còn chút máu thấp giọng nói: 

- Chẳng lẽ ta lại sợ một tên sắc lang như ngươi sao? Ngươi đã có việc muốn làm thì nhanh đi đi, đừng có ở đây là nói hươu nói vượn. 

Chính mắt Quân Khương Lâm trông thấy, Độc Cô Tiểu Nghệ nói xong câu đó ngay cả phần gáy cũng đỏ lên. 

Những lời này có cái gì không nói được, sao lại thẹn thùng đến vây. 

Quân đại thiếu mặc dù đã trải qua hai kiếp người nhưng rất ít khi thân cận với nữ nhân, sao có thể hiểu được tâm sự của nữ nhi. Độc Cô Tiểu Nghệ tại thời khắc này như một thê tử ôn nhu nhẹ nhàng nhắc nhở trượng phu của mình trước khi ra ngoài làm việc. Nhớ tới phụ thân mình mỗi lần xuất chinh mẫu thân mình cũng dùng lời lẽ này. Càng nói trong nội tâm càng không khỏi hiện nên vẻ e lệ, thẹn thùng: "Những lời nói này dường như ta là thể tử của hắn vậy, thật là không phải mà!" 

Nàng càng nghĩ, mặt lại càng đỏ giống như ánh bình minh rực rỡ. Khuôn mặt đáng yêu cũng không dám ngẩng lên. 

- Ha ha, đẹp! Thật là quá đẹp đi mà! 

Quân Khương Lâm tán thưởng một tiếng, đột nhiên khẽ vươn tay véo lên khuôn mặt xinh xắn của Độc Cô Tiểu Nghệ rồi đưa lên mũi ngửi ngửi. 

- Thơm quá! Thơm quá ha ha ha… 

Trong tiếng cười lớn, tiếng bước chân xa dần. 

Ra vẻ lỗ m ãng để che đi bối rối trong lòng, Quân đại sát thủ hiện giờ tim đập như trống trận cơ hồ muốn chạy trốn thật nhanh.

Độc Cô Tiểu Nghệ trong lòng nhảy loạn không ngừng, một tay xoa xoa gò má của mình, xấu hổ không thôi (nguyên văn là "xấu hổ không thể đè nén), sau phút chốc chợt nhớ tới cái gì đó, ríu rít nói: 

- Ngày mai ta lại tới gặp ngươi! 

Thanh âm cực thấp, vẫn như trước không dám ngẩng đầu, cũng không biết tên oan gia kia có nghe thấy hay không. 

- Tốt, ngày mai ta chờ cô tới.

Bình luận

Truyện đang đọc