QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hoa Hạ cổ quốc có bốn đại phát minh nổi tiếng. Trăm nhà đua tiếng vô cùng hưng thịnh. Tần hoàng, Hán Vũ bá đạo! Một đời thiên kiêu Thành Cát Tư Hãn, cơ hồ chinh phục cả thế giới!

Thế nhưng sau này lại bị đám hủ nho tự cao tự đại, mang theo tư tưởng hẹp hòi trực tiếp thực hiện chính sách bế quan toả cảng, mà kẻ thù bên ngoài lại phát triển cực nhanh. Chính mình chỉ biết bảo thủ, để cho người khác đem phát minh của mình phát triển lên, sau đó lại đem những thứ đó đi đánh lại mình, rốt cuộc bị tổn thất nặng nề! Khiến cho thẳng tới hiện tại, vô luận là quân sự hay kinh tế, đều bị rớt lại phía sau. Đều phải đau khổ theo đuôi người ta, mà không thể vượt lên trở thành nước đứng đầu!

Chuyện nhân quả này, đều là do đám đại nho uyên bác kia gây nên, tuyệt đối không thể bỏ qua "công lao" của đám người đó!

Những người này là người xấu sao? Không phải! Nguyên một đám bọn họ chỉ là cổ hủ, tính tình cô lậu cao ngạo. Nhân phẩm không thể chê, bọn họ đều là người thuần khiết, người tốt. Nhưng bọn họ lại là đầu sỏ trực tiếp làm cho quốc gia rớt lai phía sau.

Mỗi khi nhớ tới đoạn lịch sử tràn đầy bi ai này, Quân Khương Lâm đều có chút thở dài.

Người tốt làm hại thế gian, không ngờ hậu quả so với người xấu còn thảm hơn.

Đây là đạo lý gì? Nếu như nói những lời này, đại đa số người đều líu lưỡi không thể nào tin.

Thế nhưng, đây cũng là sự thật mà lịch sử đã chứng minh!

Không thể gạt bỏ, là sự thật không cách nào phai mờ!

Chính như Mai Cao Tiết, Khổng Lệnh Dương đám người là người tốt sao? Đúng! Điểm này không ai có thể phủ nhận, đều không thể phủ nhận. Thế nhưng bởi vì hai người này là người tốt, bởi vì bọn họ tự coi mình là lưu danh thiên cổ, nhưng lại làm cho mấy trăm vạn người của Thiên Hương quốc bị bọn hắn hại!

Công cùng với tội, nên dùng tiêu chuẩn gì để đo đây?

Quân Khương Lâm lại có cảm giác buồn vu vơ, lẩm bẩm:

- Hoặc là bản thân mình có lập trường quái dị! Trên thực tế mỗi một người làm những chuyện như vậy, tại trong mắt hắn đều là vạn lần chính xác. Ai có thể nghĩ chu toàn được đây? Nếu như thực sự phải chu đáo, duy chỉ có một loại người mới có thể làm được, đó chính là kẻ tầm thường!

- Cho nên chúng ta phải tin tưởng vào bản thân.

Quân Khương Lâm trầm trọng nói:

- Không cần phải quan tâm tới đám vô dụng kia. Trên cái thế giới này, không có bất luận kẻ nào có thể quấy nhiễu quyết định của chúng ta! Bất luận kẻ nào cũng không được! Cho nên nàng cứ yên tâm, ta sẽ không để cho nàng chịu khổ, cũng sẽ không để cho đám người muốn phá hoại sống khá đâu.

Quản Thanh Hàn khẽ thở dài. Lời nói của Quân Khương Lâm dường như phế ngôn, thế nhưng thực sự lại có đạo lý, tựa hồ như tràn đầy chính nghĩa, tóm lại, bản thân mình nghe xong cũng không hiểu được phân nửa.

- Không nói tới những thứ kia nữa, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì không?

Quản Thanh Hàn phục hồi lại tinh thần hỏi.

- Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là vừa mới nghe nàng thổi một khúc tiêu, cho nên ta tới thăm một chút, nhưng vừa rồi qua thư phòng của gia gia, trong nội tâm của ta có chút hoang mang.

Quân Khương Lâm giản lược kể lại mạng lưới tình báo của Quân gia. Cuối cùng nói:

- Tình huống hiện tại của chúng ta, tổng thể mà nói, chúng ta đang đối lập với hoàng thất. Nếu như hơi ngẫm nghĩ mà nói, chỉ sợ còn không tránh khỏi sinh tử tương bác. Đến lúc đó những người này tất sẽ trở thành mối họa ngầm lớn nhất! Ta lại rất đau đầu, mạng lưới tình báo làm sao có thể rối ren phức tạp như vậy chứ.

- Thì ra là thế.

Quản Thanh Hàn nhíu đôi mi thanh tú lại. Nghĩ một lát sau đó nói:

- Nếu như Quân gia cùng hoàng gia đối đầu, như vậy, nguyên bản một phần nhân thủ của Quân gia, cùng hoàng gia sẽ xử lý như thế nào? Bọn họ liệu có tín nhiệm những người này không? Ta nghĩ chắc là không! Bọn họ có thể giết chết những người này! Thà giết lầm còn hơn buông tha! Với sự nghi kỵ của đương kim hoàng thượng, lại càng thêm chắc chắn.

- Không tệ! Lời nói của nàng thực sự làm bừng tỉnh người trong mộng!

Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Cười ha ha nói:

- Là ta chưa tỏ trong nhà, thế nhưng ngoài ngõ đã tường. Hoàng gia chắc là không cho phép bọn họ tồn tại. Trong nội tâm của ta đang nghi kị, bọn họ càng nghi kỵ hơn! Ta rốt cục đã thông suốt, bây giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi, hắc hắc, thật sự là cám ơn nương tử a.

Quản Thanh Hàn lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt lên, nghe gia hỏa này nói nửa đầu đứng đắn, nói là thông suốt rồi, mình cũng cao hứng thay hắn, không nghĩ câu sau hắn lại nói như vậy.

- Ai là nương tử của ngươi, ngươi không được nói bậy!

Quản Thanh Hàn xấu hổ cùng giận dữ mắng một câu. Lập tức càng thêm xấu hổ, toàn thân có cảm giác nóng lên.

- Ách, ta! Ta, là nương tử của ta, đã thành rồi nhé? Ha ha ha.

Quân Khương Lâm cười lớn bỏ chạy, chỉ để lại Quản Thanh Hàn đang giậm chân tức giận. Thật lâu sau mới bình tĩnh lại được, trên mặt biến thành một mảng hồng ửng.

Mặt trời đỏ ối lặn về phương tây, Quân Khương Lâm mang theo vài hộp lễ vật cùng với Đường mập mạp, theo sau là vài tên hộ vệ một đường tiền hô hậu ủng hướng tới Độc Cô thế gia mà đi.

Đường đại thiếu ngồi trên nhuyễn đâu, một đường lắc lư đi theo Quân Khương Lâm.

Nhuyễn đâu vốn là vật phẩm chỉ có những thiên tài mới sử dụng khi xuất hành, tại mùa đông như vậy mà ngồi trên nhuyễn đâu, không chỉ nói là tại thành Thiên Hương, nhìn chung cả toàn bộ đại lục, cũng chỉ có một người Đường đại thiếu gia mà thôi.

Nhưng mà Đường Nguyên cũng không còn cách nào, thân thể của hắn càng lúc càng mập, cỗ kiệu trong nhà nguyên bản không thể dùng, lúc mới ngồi kiệu đi ra, đi chưa được nửa đường, đột nhiên rầm một tiếng, kiệu gẫy người ngã, thực sự là sàn xe không cách nào thừa thụ nổi trọng lượng khủng bố của hắn!

Quân Khương Lâm càng ngày càng cảm giác được việc giảm béo cho mập mạp thật sự là vấn đề cấp bách. Y theo tốc độ tăng cân này mà nói, chỉ sợ không béo chết mới lạ!

Nếu như nói nguyên bản béo còn có chút bình thường, thế nhưng hiện tại béo như tên mập này, thậm chí có thể nói là giai đoạn cuối rồi.

Điều này cực kỳ nguy hiểm tới tính mạng! Thế nhưng trong Hồng Quân Tháp của Quân Khương Lâm lại không có phương pháp luyện đan dược giảm béo. Chẳng lẽ phải lấy dao xẻo từng miếng thịt trên người hắn xuống?

Một đường đi tới trước cổng nhà Độc Cô thế gia. Bốn tên kiệu phu mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển!

Đường đại thiếu gia cuối cùng cũng từ trên cỗ kiệu gian nan bước xuống, bốn tên kiệu phu đều có chung một cảm giác như được giải thoát.

Người khác làm phu kiệu kiếm ra tiền cũng chỉ vất vả một chút mà thôi. Thế nhưng làm phu kiệu cho vị đại gia này quả thực là mệt muốn chết. Thoáng thời gian bốn vị kiệu phu đều có một loại ý nghĩ muốn từ chức.

Tốc độ tăng trưởng thể trọng của mập mạp này cũng thật là quá kinh khủng. Vài ngày trước còn hơn ba trăm cân, tuy so với người thường nặng hơn không ít, bốn người có thể chấp nhận được. Dù sao mập mạp trả lương cũng không thấp, gấp ba lần tiền công so với đám phu kiệu bình thường, tuy bốn người có mệt mỏi, thế nhưng đi tới đâu cũng bắt gặp ánh mắt hâm mộ của đám người cùng nghề.

Thế nhưng hiện tại, thể trọng của đại thiếu gia đã gia tăng, không sai biệt lắm phải tới phân nửa, bốn vị phu kiệu có cảm giác như khiêng một đầu trâu rừng, thế nhưng khiêng trâu có khi còn thoải mái hơn, bởi vì thể trọng của trâu có khi còn kém hơn cả Đường đại thiếu.

Những người cùng ngành lúc này đã không nhìn mình bằng con mắt hâm mộ nữa, mà là đang nhìn với ánh mắt đùa giỡn.

Không ngoài dự đoán của Quân Khương Lâm, Độc Cô thế gia quả nhiên là muốn hạ uy phong của mình.

Cửa ra vào lại không có một người nào nghênh đón!

Sau khi đưa ra thiếp mời phải đợi một lúc lâu mới có một tên thủ vệ thở hổn hển chạy tới nói:

- Lão đại nhân mời Quân thiếu gia vào.

Quân Khương Lâm "A" một tiếng, nói:

- Tại sao lại không có người ra nghênh đón ta vậy?

Thủ vệ không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn trông mong có người tới nghênh đón sao? Hắn đành phải nói:

- Lão đại nhân nói, công tử không phải là ngoại nhân cho nên cần gì phải phiền phức như vậy, cho nên không cần phương thức nghênh đón rườm ra làm gì.

Quân Khương Lâm nhẹ gật đầu nói:

- Như thế cũng tốt! Mọi người đã là người nhà, vậy ta cũng không khách khí nữa, bên kia ta còn có chuyện, mọi người cứ tự nhiên, lão gia tử bên kia khẳng định là sẽ hiểu, ngày khác ta sẽ tới bái phỏng.

Quân đại thiếu cứ như vừa nghe được một câu lão gia không có ở nhà, vậy thiếu gia ngày khác hãy tới, giống như không chút nào dây dưa, liền xoay người rời đi. Nếu không phải các ngươi chủ động hạ mình mời ta, khi nào ta nguyện ý tới đây, hôm nay lại được đãi ngộ như vậy. Bản thiếu gia lại dễ dàng bị khi dễ thế sao?

Dù sao các ngươi mới là người sốt ruột, ta không gấp!

Ai sợ ai chứ, lão tử không gấp, khi đem tôn nữ của ngươi lấy tới tay, một ngày sẽ đánh tám lần! (Biên: đánh nhiều thế thì có mà toi mạng à http://www1.4vn.eu/images/smilies/96.gif (http://www1.4vn.eu/images/smilies/96.gif).)

Hắn xoay người trở ra, đám thủ vệ lập tức tối sầm mắt lại.

Cũng không phải chưa từng thấy qua người ta đóng kịch, thế nhưng chưa từng thấy qua chuyện Độc Cô thế gia lại dám đóng kịch như vậy!

Đám kiệu phu khiêng Đường Nguyên thiếu chút nữa khóc ròng: tiểu tổ tông. Ngài để cho bọn ta thở một hơi có được hay không? Chúng ta vừa rồi vất vả đi một đoạn đường rất xa a.

Chỉ chớp mắt Quân Khương Lâm đã bước đi, nhìn bộ dạng của hắn dường như không có ý quay trở lại.

Đúng lúc này một thân ảnh từ trong cổng lớn của Độc Cô gia chạy ra hô lớn:

- Quân tam thiểu. Xin dừng bước!

Thì ra là Độc Cô Xung.

- Tam thiếu, toàn bộ mọi người trong nhà đang chờ ngươi đó, sao ngươi đã muốn đi rồi? Đến cũng đã đến rồi, dù gấp cũng nên vào dùng bữa đã!

Độc Cô Xung nghiêm mặt giả vờ làm ra một bộ thân thiết, chạy lên vài bước bắt được cánh tay của Quân Khương Lâm, nói:

- Đến đây, theo ta vào đi.

Tiếp đó hắn quay đầu quát lớn:

- Không phải ta đã nói lập tức ra nghênh đón khách hay sao? Cái gì gọi là không cần nghênh đón? Ngươi là hộ vệ sao có thể nói hươu nói vượn như vậy? Quân tam thiếu là khách nhân tôn quý bực này, là người có thể tùy tiện đắc tội sao? Một hồi nữa nhận lấy hai mươi roi trừng phạt đi!

Thủ vệ vạn phần ủy khuất im lặng cúi thấp đầu.

Quân Khương Lâm cơ hồ muốn cười bể bụng, Độc Cô Xung này thực thú vị, vừa mở miệng ra đã bán đứng chính hắn, cư nhiên còn diễn trò nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nữa. Phần bổn sự này ngược lại dường như có tính di truyền, Độc Cô thế gia ai cũng là lưu manh, quả nhiên lời đồn không có sai...

Trước tiên nói với mình là trực tiếp ra nghênh đón. Tiếp đó thủ vệ lại nói "Không cần nghênh đón" điều này há chẳng phải là khi hắn nói chuyện, thủ vệ ở một bên nghe hay sao? Nói dối như vậy, thế nhưng cái miệng vẫn còn dương dương đắc ý, quả thực là Quân Khương Lâm chưa từng thấy qua.

- Ha ha, hạ nhân không hiểu chuyện, tam thiếu chớ trách. Mời, mời vào.

Độc Cô Xung bất giác lớn tiếng, thật sự bội phục chính mình nhanh trí. Chỉ chớp mắt hắn lại thấy được một núi thịt.

- Ách, còn có Đường đại thiếu nữa sao, Đường đại thiếu thật sự là càng ngày càng...uy vũ. Ngu huynh thật ra rất hâm mộ nha.

Đường Nguyên hừ một tiếng, khuôn mặt bất động thanh sắc nói:

- Khó trách Đường Nguyên ta cũng có chút hâm mộ Độc Cô gia nha, thật sự là rất vinh hạnh khi tới đây.

Độc Cô Xung nghe hắn nói kỳ quái như vậy, không khỏi giận dữ.

Lúc trước Đường Nguyên rất nhát gan sợ chết, chưa hẳn là dưới Khương Lâm, nếu như nhìn thấy bảy hán tử như lang như hổ của Độc Cô thế gia, tin tưởng chỉ có nước nhượng bộ lui binh. Thế nhưng hiện tại trên người có hơn ức. Lòng tự tin cũng lớn theo thân thể mập mạp của hắn. Nhìn thấy Độc Cô Xung cũng dám xỏ xiên đôi chút.

Vẻ mặt đầy mồ hôi, Độc Cô Xung đi trước dẫn đường. Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, hôm nay như thế nào lại để tên mập mạp này vào nhà vậy? Còn có tên Quân Khương Lâm này nữa, thật sự là nhìn không vừa mắt, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, tại sao muội muội lại có thể ưng ý loại người này chứ? Có đức hạnh gì mà làm muội phu của mình a?

Gia môn bất hạnh rồi đây!

Khuôn mặt của Độc Cô Xung lúc này đen xì trông thật giống như một con hắc tinh tinh. Nghĩ tới đây hắn liền ngửa mặt lên trời thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc