QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa rồi hắn mới mò lên giường thì chạm phải một cái thân hình cực kỳ mềm mại và thơm phức, Quân Khương Lâm gần như nghĩ mình đang nằm mơ. 

Mộng này cũng là mỹ mộng ah, cho dù là mộng, ta cũng van ngươi đừng tỉnh lại ah! 

Quân đại thiếu gia rón rén bước tới cửa trại, len lén nhìn một chút. Không sai, đây chính là lều trại của ta! Độc Cô Tiểu Nghệ như thế nào lại đang ở trên giường của ta? Hơn nữa lại còn trong bộ dạng như thế này. 

Mang một bụng nghi vấn đến gần bên giường, Quân Khương Lâm nhẹ nhàng vươn tay đẩy đẩy: 

- Này, này, tỉnh dậy, đừng ngủ! 

Tiểu nha đầu trở mình một cái, dùng tay chân ôm hết mền vào trong lòng, mơ màng nói: 

- Đừng kêu, đập phát chết tươi giờ! 

Quân Khương Lâm hoàn toàn nhức đầu. Hơn nữa còn từ trên xuống dưới đau cả hai cái đầu (hắc hắc - không đau hóa ra liệt ah). 

Doanh trại đêm khuya 

Trong một lều vắng 

Cô nam quả nữ 

Cùng ở một phòng 

Thử hỏi là ông 

Có còn chịu được? (thêm vào hai câu cuối cho nó tý mắm muối). 

Trong không khí, từng đợt mùi thơm nổi lên thoang thoảng, chọc đúng vào tâm sự của hắn. Mà vị đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương này lại đang ở trong tình trạng như đón chào hắn vậy. Mặc cho hắn nổi danh xấu như vậy, lại ngang nhiên ngủ trên giường của hắn. 

Quân Khương Lâm nếu một chút cũng không phản ứng thì thật không tính là một nam nhân.(:61:) 

Ăn? Hay là không ăn? (Đó là vấn đề). Quân Khương Lâm đang rất boăn khoăn, khẩn trương tự hỏi mình vấn đề này. 

Trên giường Độc Cô Tiểu Nghệ vừa chuyển người lại. Đôi chân nhỏ trắng nõn nà đạp một cái, một nửa cái chăn mỏng rơi xuống giường đã lộ một khoảng không linh lung, đường cong tinh tế gây chết người, chính là thân ảnh của Tiểu Nghệ hiện tại đang lồ lộ ra trước mắt Quân Khương Lâm. 

Cánh tay trắng nõn, hai trái đào cao vút, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài. Quân Khương Lâm trong mắt như toát ra hoa lửa, ùng ục ùng ục nước nước bọt (nóng quá khát quá). 

Con bà nó, thả dê một lần cũng là thả, thả dê hai lần cũng tính là thả, vậy thì ngu gì không làm! 

Dục hỏa chiến thắng lý trí, một hình ảnh lang sói đang hiện nguyên hình! 

Quân Khương Lâm bóp chặt trái tim đang đập thùm thụp, hai chân tự động bước tới giường. Trong mắt tỏa ra lục quang, tựa như là một con sói hung ác đói khát trong đêm đông lạnh giá. 

- A, huynh rốt cuộc cũng đã trở lại! 

Tiểu nha đầu đột nhiên tỉnh lại, nhìn Quân Khương Lâm một cách hưng phấn nói: 

- Muội chờ huynh tới tận nửa đêm, huynh đã đi đâu, làm gì? 

- Ta… 

Cánh tay và thân thể Quân Khương Lâm đã giương lên sắp chộp xuống lại bất chợt dừng lại ở không trung. Quả thật tư thế có chút quái dị. 

- Ân, đã trở lại là tốt rồi! 

Tiểu nha đầu ôm lấy mền, nghiêng đầu nhìn thấy Quân Khương Lâm. Trong mắt tràn đầy tò mò: 

- Bộ dạng huynh hiện tại rất là quái đản, đúng rồi, rốt cuộc huynh chuẩn bị xong chưa? 

- Chuẩn bị cái gì? 

Quân đại thiếu gia chậm rãi đem thân thể của mình nhanh chóng trở về vị trí cũ, thần kinh đã trở lại như trước. 

- Chính là huynh chuẩn bị tốt để "bị" muội nấu cơm chưa? Muội nói cho huynh biết, bổn cô nương hôm nay chuẩn bị "Bá Vương ngạnh thượng cung", biết điều liền ngoan ngoãn một chút! 

Độc Cô Tiểu Nghệ ngoài miệng cố tình nói chuyện có vẻ bá đạo… khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng thể hiện sự bối rối, hai tay vân vê chùm tóc: 

- Gì? Cô muốn làm gì ta? (:61:, hài quá!) 

- Huynh chờ ở đây, muội lại đi mượn xuân dược, chờ muội trở lại nha! 

Tiểu nha đầu thực sự hưng phấn, bật nhảy xuống giường. Luống cuống tay chân mặc áo khoác vào, nhanh như chớp phóng ra khỏi lều, tâm trạng có vẻ rất tốt và hào hứng, miệng còn lẩm bẩm: "Lấy thuốc nhanh nào, lấy thuốc xong rồi…" 

Quân Khương Lâm bỗng nhiên cắm đầu xuống giường, đầu như nảy lên hai cái, tay dùng sức đánh lên mặt chăn bang bang hai tiếng (giống Noobita làm nũng quá). "Trời ạ, cuộc đời sao ác nghiệt với ta vậy. Hãy làm cho ta chết đi. Đây là mộng đẹp ư, tiếp tục như vậy còn kinh khủng hơn cả ác mộng nữa. Hãy cho ta chết đi trời ơi!" 

Bịch một tiếng, ba huynh đệ Độc Cô hùng hổ xông vào, mắt nhìn về phía Quân đại thiếu gia đang trần trụi giận dữ hét lớn: 

- Quân Khương Lâm! Tên tiểu tử dâm tặc này, ngươi rốt cuộc đã làm gì tiểu muội của ta? 

Quân Khương Lâm không nói gì, quay đầu nhìn nhìn bọn hắn. Hiện tại Quân Khương Lâm đ ến xấu hổ cũng không nhận biết, thực sự là hắn đang rất buồn bực, mọi thứ như đã đứng bên bờ vực của sụp đổ. Quân Khương Lâm đột nhiên nhấc mền lên chui vào, rầu rĩ từ trong mền buông ra một câu: 

- Cút! Bằng không ta lập tức khiến tiểu muội muội của các ngươi sinh em bé! 

Bên ngoài lều, Độc Cô Tiểu Nghệ tay cầm một bao thuốc, hưng phấn mà thở hổn hển chạy như điên đến, chui đầu vào lều. 

- Khương Lâm ca ca, ta đem xuân dược tới rồi, chúng ta "nấu cơm" đi. 

Nha đầu chính là đang rất hưng phấn, lời nói còn chưa dứt, ngẩng đầu lên đã thấy ba cái mặt đen sì của ba ca ca đang đi ra. Nàng ta không khỏi luống cuống tay chân, trừng mắt: 

- Á, các huynh sao lại ở chỗ này? 

Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Khương Lâm không để ý đến sự phản đối của Quản Thanh Hàn, không chút nương tay kéo nàng đi ra. Ý nghĩ đầu tiên của Quản Thanh Hàn là tưởng hắn lang tính phát tác, không nói lý lẽ đi cưỡng bách người ta. Nàng nghĩ như vậy nên không khỏi chau mày, cực kỳ bất mãn, hiện tại mọi thứ đã đến thời điểm mấu chốt, lại còn tâm trí đùa giỡn tư tình nhi nữ, chơi đùa cần như vậy sao. Chuyện này nếu để mấy tên ăn không ngồi rồi biết được truyền ra ngoài thì đây chính là đại sự à, liền muốn giận dữ mắng mỏ Quân đại thiếu gia một phen. 

Bình luận

Truyện đang đọc