QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Mọi người ở đây không ai là kẻ tầm thường! Đội hình kh ủng bố như vậy, thực lực cường đại lên đến tột cùng, so với thực lực hiện tại của Quân gia thì hơn không biết bao nhiêu lần!

Không khách khí nói một câu, nếu không tính đến Mai Tuyết Yên, đâu cần đến chín mươi cao thủ đồng loạt ra tay? Tùy tiện chọn ra mười người cũng đủ giết sạch Quân gia!

Quân gia phải đối phó với tình huống trước mắt thế nào đây? Xem tình thế lúc này bất kể dùng cách nào cũng không có lấy nửa phần hi vọng! Nhiều nhất cũng chỉ có thể liều mạng kéo theo mấy tên chết cùng. Hơn nữa, còn chưa chắc có thể giết được nhân vật chủ chốt của đối phương!

Thực lực hai bên thật sự chênh lệch quá xa, dù nói là kẻ trên trời người dưới đất cũng không quá!

Mai Tuyết Yên mặc dù cảm thán khi thấy Tam Đại Thánh Địa chuẩn bị chu đáo cho Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng giờ phút này lại dùng để đối phó mình thì lại là chuyện khác. Nàng ở trên không cất một tiếng cười lạnh, đột nhiên thân hình lay động, bóng người chợt lóe. Thậm chí mọi người không thấy nàng chuyển động như thế nào, đã thấy nàng đứng trên mặt đất, quay mắt về phía Dư Nhất Bán. Lạnh lùng nói:

- Dư Nhất Bán, ta đã xuống đây rồi, ngươi có thể làm khó được ta sao?

Chớ nhìn Mai Tuyết Yên mặt mỉm cười, trấn tĩnh như không. Kì thực trong lòng vạn phần lo lắng, sở dĩ vừa rồi nàng ở trên không nói chuyện, lúc này lại xuống dưới chính là muốn kéo dài thêm chút thời gian. Nếu vận khó tốt, Quân gia có thể có vài người chạy thoát, chỉ cần lưu lại được hạt giống, sau này nhất định có cơ hội ngóc đầu trở lại.

Đương nhiên, trong lòng Mai Tuyết Yên, quan trọng nhất vẫn là "hắn" chỉ cần hắn có thể chạy thoát! Như vậy, hôm nay Mai Tuyết Yên có bỏ mạng nơi này, cũng không hề hối hận!

Chỉ mong Xà Vương, Hổ Vương cùng Quân Khương Lâm hiểu được ý tứ này của nàng, không cần hy sinh vô ích!

Cùng chết với cừu nhân, sẽ không còn gặp lại!

Thời gian lúc này vô cùng cấp bách, căn bản không kịp có dự tính gì, lúc này Mai Tuyết Yên chỉ có thể gửi hi vọng vào ông trời.

- Lần này đến đây chắc cô nương cũng biết ý định của chúng ta.

Dư Nhất Bán cười cười! Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, nói:

- Lấy tu vi của cô nương, tất nhiên biết Đoạt Thiên chi chiến, mà bây giờ đan dược thần diệu của Quân gia đã liên quan đến thắng bại của trận chiến lần này! Vì an toàn của đại lục, vì muôn dân bá tánh, chỉ cần cô nương cùng Quân gia giao ra đan dược thần diệu kia cùng người luyện đan, ta thề tuyệt không mạo phạm đến một cọng cây ngọn cỏ của Quân gia, lập tức rút lui, ngươi thấy sao? Việc này có thể để cô nương quyết định, như vậy là chúng ta đã nể mặt cô nương cùng Quân gia lắm rồi!

- Quan hệ đến an toàn của đại lục cùng muôn dân bá tánh sao? Lý do thật cao cả, đáng tiếc lý do đó cũng không đủ làm cái cớ cho hành động vô sỉ này của các ngươi.

Mai Tuyết Yên khinh miệt nói:

- Giấu giấu diếm diếm, Tam Đại Thánh Địa là cái loại gì, người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Muốn linh dược cứ việc nói thẳng, cần gì phải viện cớ này nọ, chính các ngươi tham lam cùng thiên hạ chúng sinh thì có liên quan gì?

- Cô nương đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, tại hạ thật vô cùng ngưỡng mộ.

Bên phía Mộng Huyễn Huyết Hải, một trung niên nho nhã cười một tiếng, thản nhiên bước ra, nói:

- Nghe ngữ khí của cô nương thì đối với Tam Đại Thánh Đại chúng ta hiểu biết thật không ít, nói ra thật xấu hổ, việc chúng ta làm thực không được quang minh, nói là ba nhà tư lợi cũng không quá đáng; nhưng cô nương nên biết, ba nhà chúng ta ngay cả là vì tư lợi, nhưng lợi ích cuối cùng vẫn là thiên hạ muôn dân! Tin rằng điều này không có bất kỳ người nào phủ nhận. Cô nương nếu biết rõ chuyện cũ của đại lục, tất nhiên hiểu rõ, muốn thành đại không thể câu nệ tiểu tiết; đế vương của một quốc gia còn như vậy, huống hồ chúng ta là vì bảo vệ cho cả muôn dân đại lục?

Lời nói của người này có lý có tình, ngữ khí đúng mực, trật tự rõ ràng, ngay cả Mai Tuyết Yên trong lúc nhất thời cũng khó mà phản bác. Nhìn vẻ bề ngoài của người này thấy mi thanh mục tú, dáng người vừa phải, ngọc thụ lâm phong, một thân tử bào. Trong đêm tuyết mờ mờ nhìn thấy trên cổ áo tay áo, có năm đạo kim tuyến lập lòe sáng lên.

Rồi lại nghe tiếng cười tao nhã của hắn, tiếp tục nói:

- Huống chi, lần này tới Quân gia, Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta còn có một chuyện trọng yếu khác!

Lần trước người của Quân gia hủy mất hai vị Chí Tôn hảo thủ của chúng ta, lại còn một vị Chí Tôn chi thượng là Thiên Sơn Hoàng Thái Dương cũng bị ám toán ở nơi này. Ba người đó đều đủ tư cách tham gia Đoạt Thiên chi chiến sau này, chuyện này không thể xem nhẹ. Vô luận chuyện này xuất phát từ bên nào, cô nương cùng Quân gia đều phải cho chúng ta một phần công đạo, nếu không một khi tổn thương hòa khí, tin rằng đối với cả hai bên đều không tốt đẹp gì.

Hắn nói chuyện khẩu khí rất ôn hòa, nhưng ý tứ trong những lời nói đó ai cũng có thể nghe ra ý tứ uy hiếp nồng đậm.

Mai Tuyết Yên lẳng lặng nhìn vị mặt mày tao nhã này, nàng biết đối phương tuy thoạt nhìn bộ dạng chỉ ba bốn mươi tuổi, nhưng thật ra hắn đã bảy tám lần ba bốn mươi tuổi rồi, thậm chí còn già hơn.

- Tử Kinh Hồng, ta đã nói là bỉ ổi vô sỉ, thì không cần lý do. Mặc kệ là lý do gì, vô sỉ chính là vô sỉ!

Mai Tuyết Yên nhữ khí lạnh như băng:

- Về chuyện Hoàng Thái Dương chết, chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân, ngươi lại còn không biết xấu hổ nói cái gì vô luận xuất phát từ bên nào, thật khiến người ta khinh bỉ.

- Những lời ngươi nói, khiến ta cực kỳ xem thường Mộng Huyễn Huyết Hải các ngươi.

Người này tên gọi Tử Kinh Hồng, còn có một biệt hiệu vang dội khác, tên là "Tử Khí Đông"!

Tử khí hoành thiên, nhất kiếm đông lai quỷ thần sầu!

Vốn là nhân vật số ba tại Mộng Huyễn Huyết Hải. Một thân kiếm pháp không thua gì Trữ Vô Tình, một chưởng thần công lại càng có uy thế khai sơn phá thạch! Mai Tuyết Yên cũng không ngờ lúc này hắn lại đích thân tới đây! Xem ra Mộng Huyễn Huyết Hải đối với chuyện lần này rất coi trọng, nói là nhất định phải thắng cũng không quá đáng!

- Rốt cuộc là có xem thường hay không, nói chuyện đó lúc này thật không thích hợp. Cô nương nghĩ đêm nay mình có thoát khỏi nơi này không?

Vừa nói chính là người cầm đầu Chí Tôn Kim Thành, một thân trường bào bằng vải bố, vương miện trên đầu khảm ba khỏa trân trâu, nhìn qua giống như một đế vương của quốc gia đứng ở nơi này.

- Tiếu Vị Thành? Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách nói những lời này sao?

Mai Tuyết Yên cười lạnh, nói:

- Chí Tôn Kim Thành tam châu vương tọa, cũng chỉ biết nói mấy lời trâng tráo vậy sao?

Tiếu Vị Thành cười ha hả, đột nhiên vung tay, lớn tiếng quát:

- Mọi người động thủ, trước tiên thanh toán con tiện tỳ này đã!

Mã Giang Danh cười quái dị một tiếng, lộ ra vẻ mặt tang thương, ẩn chứa sát khí vô tận, là người thứ nhất vọt ra! Trong mắt thậm chí ánh lên vẻ ghen ghét.

Không biết tại sao, Mã Giang Danh đối với nữ tử, nhất là nữ tử mỹ lệ đặc biệt không vừa mắt.

Mãn diện tang thương tâm bất lão, tiếu lí tàng đao bất lưu tình!

Mai Tuyết Yên kêu nhỏ một tiếng, đang muốn động thủ. Đột nhiên một thân hình yểu điệu xinh đẹp chợt lóe tới. Một bóng dáng màu lục, bên trong bầy trời đầy tuyết trắng, cực kỳ chói mắt, vài tiếng kình khí rất nhỏ bạo liệt, một bóng dáng trắng xám cùng một thân ảnh lúc sắc quấn với nhau ở một chỗ.

Hai người vòng vo mấy vòng, cũng không phân rõ ai là ai, chỉ thấy hai đạo quang ảnh quay cuồng nhanh chóng từ phía trên hạ xuống, tuyết bay đầy trời tựa hồ cũng bị hai người khuấy đảo tan tác.

Xà Vương, Thiên Tầm!

Mai Tuyết Yên trong lòng khẩn trương, Xà Vương Thiên Tầm lúc này lại không bỏ chạy!

Như vậy, những người khác chẳng lẽ cũng đều tới đây sao? Còn đang suy đoán, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh khác từ bên trái chạy tới, vừa đi vừa mắng to, thanh âm hào phóng, lướn tiếng mắng chửi cực kỳ khó nghe, đúng là Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa!

Bên phải cũng có hai bóng người cấp tốc bay đến, thân pháp cực kỳ nhẹ nhàng, cả hai không nói một lời, sắc mặt lãnh khốc, tóc dài trong gió tuyết tung bay. Người đến chính là thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không, cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân!

Xa xa phía sau Mai Tuyết Yên, có hai người bộ pháp trầm ổn, khuôn mặt nghiêm trang, chậm rãi đi đến.

Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý! Phụ tử hai người thần sắc kiên quyết, khuôn mặt bi tráng lại hết sức ung dung!

Mai Tuyết Yên phút chốc toàn thân toát mồ hôi!

Trời ạ, những người này tại sao một người cũng không bỏ chạy?

Đối mặt với lực lượng áp đảo của địch nhân như vậy, đi ra chẳng phải là chịu chết sao? Biết rõ là chết chắc còn đi ra làm gì?

Hành động như vậy chính là anh hùng sính cường trong chốc lát, thoát được một người hay một người, giữ được núi xanh ngày sau mới ngóc đầu lên được!

Mai Tuyết Yên không hiểu được tâm ý của phụ tử Quân Chiến Thiên! Địch nhân tối nay, tin rằng tùy tiện chọn ra một người cũng mạnh hơn phụ tử mình, đây chính là thời điểm sinh tồn cuối cùng của Quân gia, nhưng trong lòng hai người đều có một tâm niệm: lúc này, sao có thể để khách nhân chắn trước mặt mình? Coi như phải chết, cũng phải chết trước mọi người!

Chính bởi nơi này, là Quân gia!

Chỉ cần Khương Lâm có thể chạy trốn, Quân gia sớm muộn cũng có thể quật khởi, huyết hải thâm cừu hôm nay nhất định sẽ có ngày báo thù!

Ưng Bác Không lúc này đã một lòng một dạ với Quân gia, chính mình căn bản chưa giúp gì cho Quân gia, ngược lại còn nhận đại ân của người ta. Lấy tính cách ân oán rõ ràng của Ưng Bác Không vốn đã cảm thấy hổ thẹn với Quân gia, ân tình lớn như thế, há có thể không báo? Giờ phút này cường địch đột kích, Ưng Bác Không không hề do dự, lập tức xông ra.

Về phần Phong Quyển Vân giờ phút này tâm tình vô cùng phức tạp. Khi ở Thiên Nam mình đã trốn tránh một lần, chẳng lẽ bây giờ còn muốn trốn tránh lần thứ hai sao? Như vậy mình còn có thể làm người sao? Làm con rùa đen rút đầu sao?

Cho dù biết rõ đối phương người nào thực lực cũng không kém mình, thậm chí nhiều người còn hơn mình, mình đến đây chỉ có nước chịu chết! Nhưng nhiệt huyết nam nhi, lúc này không liều còn đợi đến lúc nào?

Thôi, chết thì chết! Vì thế Phong Quyển Vân cũng theo Ưng Bác Không vọt ra.

"Rống!" Một tiếng hét lớn, giống như tiếng sét đánh nổ vang, ba trăm đội viên "Tàn Thiên Phệ Hồn" của Quân Khương Lâm, không thiếu một người ở dưới sân hiện thân. Mỗi người sắc mặt lạnh lẽo, bi phẫn, tay trái cầm huyền thú nỏ, tay phải cầm dao kiếm sắc bén, một thân sát khí lạnh thấu xương, vẻ mặt cuồng bạo, chậm rãi xông tới!

Trước mặt những cao thủ ở đây, đội viên "Tàn Thiên Phệ Hồn" tối đa đạt tới tu vi Ngọc Huyền cùng lắm chỉ là con kiến hôi mà thôi, nhưng tất cả không có chút sợ hãi nào tiến tới đây!

Bình luận

Truyện đang đọc