QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 82

Trung niên nhân cười một hồi, bỗng nhiên thấy có cảm giác khác thường. Vừa quay đầu lại thấy một lão già gấy yếu ánh mắt có chút ảm đạm, đang nhìn về phía Quân Lâm rời đi đến xuất thần. Toàn thân không nhúc nhích, trên mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối.

(1):Tác giả lấy ý từ 2 câu trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị

Đồng thị thiên nhai luân lạc luân.

Tương phùng hà tất tằng tương thức

Bản dịch của Phan Huy Vịnh

Cùng là kẻ bên trời lận đận

Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau.

(2) “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch.

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”

Đoạn này từ bài thơ của Lý Bạch, “Tương tiến tửu” (“Sắp mời rượu”)

(3) Lấy từ điển tích Tào Thực đi bảy bước ngâm bài thơ “Củi đậu đun hột đậu”

Củi đậu đun hột đậu

Đậu trong nồi khóc kêu:

Cùng sinh trong một gốc,

Bức nhau chi đến điều.

– Tống lão tam, ngươi làm sao vậy? Bị tiểu tử này làm cho hồ đồ ư?

Trung niên nhân tiêu sái nhấc bầu rượu, rót cho mình một ly đầy, cười dài nói:

– Chẳng qua chỉ là một cuồng nhân, thuận miệng nói bậy mà thôi, ngươi xưa nay phóng khoáng, không đến mức để bụng chuyện này chứ, hắn không thích rượu của ngươi nhưng ta lại thích à.

– Vương gia có điều không biết, thành tựu kiêu ngạo cả đời của Tống lão tam ta chính là nấu ra loại rượu ngon như thế, ngoài ra các thứ khác đối với ta mà nói, chỉ như mây khói mà thôi. Tiểu tử kia khinh rượu của ta, lão phu tất nhiên chỉ cười mỉm, không thèm để ý tới

Tống lão tam xuất thần nhìn về phương hướng rời đi của Quân Lâm, nói tiếp:

– Đáng tiếc, lúc ta nghe được những lời cuối cùng hắn nói thì hắn đã đi rồi, tri kỉ trong giới rượu rất khó gặp được một người, đây mới là điều đáng tiếc.

– Tửu quốc tri kỉ? Đáng tiếc?

Trung niên nhân được gọi là “Vương gia” kia có chút ngạc nhiên.

– Không sai, đúng là rất đáng tiếc!

Tống lão tam gật đầu khẳng định

– Thiếu niên này, có thể nói được như thế, quả nhiên là một người chân chính hiểu rượu.

Nói xong lẩm bẩm trong miệng: “Uống rượu chân chính chính là uống tâm tình! Chính là uống ý cảnh! Cũng không phải đem rượu đổ vào bụng rồi hét lên là uống rượu, đấy chỉ có thể gọi là giày xéo rượu mà thôi! Phải uống rượu, phải phẩm rượu, phải hân thưởng rượu, bỏ qua tửu quốc tri kỉ này, quả nhiên là điều ăn năn nhất trong cuộc đời…”

Mắt liếc nhìn, rõ ràng Quân Lâm vừa đi vừa lấy nón tre sau lưng đội lên nhưng đã biến mất không thấy đâu. Tống lão tam thần sắc vừa động, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe, trong đồng tử lóe ra một tia nhàn nhạt màu xanh lam. Đáng tiếc là “Vương gia” ở ngay phía sau hắn lại hoàn toàn không nhận ra điều khác thường trong mắt Tống lão tam.

Bình luận

Truyện đang đọc