QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Thứ nhất, thứ đồ chơi đen trên người thằng ku Tiêu Phượng Ngô của Ngân thành quả là đồ tốt, thứ có thể khiến Hồng Quân Tháp sinh ra phản ứng thì làm sao là đồ ve chai được? Quân đại thiếu gia tuy rằng không biết món đồ chơi đó rốt cuộc là cái gì, nhưng kệ xác chuyện biết hay không, trước tiên cứ cướp cái đã rồi mọi chuyện tính sau. 

Tiếp theo, cái tên sát thủ ám sát mình hồi trưa kia, Quân Khương Lâm đối với tên này có thể xem là rất hứng thú 

Mà cái tác phong làm việc kia của hắn khiến Quân Khương Lâm rất thích, thậm chí còn tán thành nữa. 

Tuyệt đối không đánh chính diện, một đòn không trúng lập tức chạy đi không một lần ngoái lại, không dây dưa dài dòng. Đây chính là phương pháp của Quân Khương Lâm hổi kiếp trước, cũng là một "sát thủ" chân chính mà Quân Khương Lâm gặp từ khi đến thế giới này! Còn chuyện tổ chức sát thủ gì gì đó, đối với Quân Khương Lâm thì chúng cũng chỉ là một đám huyền giả loi choi lóc chóc rất thích tàn nhẫn tranh đấu mà thôi. 

Nào có một chút xíu phong độ của sát thủ? 

Những người đó, căn bản là không xứng với danh xưng sát thủ! 

Trừ lần đó ra, tuy còn một số tên có sát chiêu công kích cực nhanh nhưng Quân Khương Lâm tự tin rằng, nếu mình biết được thần kỹ như chiêu đó thì lực sát thương của mình tuyệt đối sẽ gấp hai lần. Cho dù đối thủ có là Thần huyền đi nữa, cũng có thể bị mình lén giết! 

Trong đó tất có huyền ảo! 

Thẳng một đường tới gần tiểu viện của mình, Quân Khương Lâm chợt ngẩn đầu lên nhìn dừng mạch suy nghĩ lại, cũng đứng lại chứ không bước tới nữa. 

Trước cửa tiểu viện của mình có hai bóng người nhỏ nhắn quỷ thẳng ở đó, cũng không biết đã quỳ bao lâu rồi. 

Gầy yếu, bóng lưng mỏng manh nhưng lại lộ ra cảm xúc quật cường vĩnh viễn không phai. 

Quân Khương Lâm thở dài, thân ảnh quỷ mị hiện ra rồi chậm rãi đi tới. Đây chính là hai trong số những thiếu niên mà hắn cùng Quân Vô Ý cứu ra khỏi Hoàng Hoa Đường. Nhũng đứa khác đều đã nhận sự an bài mà rời đi rồi, chỉ có hai thằng nhóc này chết sống cũng không chịu đi mà muốn ở lại học một thân bản lĩnh, cốt để trả thù. 

Nhưng hai đứa trẻ đáng thương này tuy rằng không tính là tàn tật nghiêm trọng, nhưng cũng đều bị câm cả, đầu lưỡi còn bị cắt đi một nửa. Không chỉ là không thể mở miệng nói chuyện, mà một trong hai đứa cũng chỉ còn lại một cánh tay duy nhất. 

Quân Khương Lâm không phải là không có lòng muốn giúp, nhưng sau khi kiểm tra hai người đành bất đắc dĩ mà cự tuyệt. Hai đứa trẻ này quả thật là có nghị lực kinh người, cừu hận cũng nhận biết rõ ràng, nhưng tố chất con người chỉ bẳng với người thường. Huống chi hiện tại đã biến thành hai người tàn tật. 

Hoàng Hoa Đường vứt bỏ ý định bồi dưỡng hai đứa trẻ này cũng không phải là không có nguyên nhân. 

Quân Khương Lâm cũng đã tính toán kỹ càng. Nếu hết lòng nuôi dưởng hai đứa trẻ này, lấy nghị lực ngoan cường của chúng kết hợp với sự huấn luyện tàn khốc cùng sự chỉ dẫn của mình. Chỉ cần bọn chúng chịu gắng sức thì có thể qua một thời gian thử thách khoảng mười năm, thì bọn chúng cũng có chút thành tích, trong kiếp này thậm chí còn có thể đạt tới mức Địa huyền cảnh giới! 

Địa Huyền cường giả, thành tích cỡ này không thể nói là không cao. Cái này vốn là chuyện người thường cả đời cũng khó đạt được, đối với người bình thường hoặc thế lực bình thường đã là một độ cao phải ngước mặt nhìn rồi. Nhưng đó là đối với bọn hắn, chứ đối với Quân Khương Lâm thì không có chút ý nghĩa nào. 

Đầu tiên, Quân Khương Lâm có thể chờ nổi sao? Càng không nói tới việc tiêu phí thời gian, tiền bạc, lẫn thuốc men với số lượng khổng lồ. Nếu bỏ nhiêu đó thời gian để đào tạo hai tên tối đa cũng chỉ đạt mức Địa huyền cao thủ, đối với Quân Khương Lâm mà nói thì hoàn toàn không có giá trị bồi dưỡng. 

Cho dù bọn chúng có động lực báo thù cao cỡ nào, thì chuyện tu hành cũng không thể gấp rút hoàn thành, bởi vậy hết thảy đều là chuyện vô nghĩa! 

Quân Khương Lâm tuy rằng thông cảm với bọn chúng, cũng ngầm tán thưởng nghị lực của chúng, nhưng vẫn biết rõ rằng đó là chuyện này không thể làm. 

Thế nhưng hai đứa trẻ này từ sau khi bị hắn cự tuyệt, mỗi ngày đều quỳ ở trong này. Vừa thấy bóng dáng Quân Khương Lâm hiện, tuy không thể nói chuyện nhưng trong mắt lại lộ vẻ khổ sở van cầu. 

Đến hôm nay, cũng là ngày thứ chín bọn chúng quỳ không chịu dậy rồi! 

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Quân Khương Lâm. Hai thân thể gầy yếu kia khẽ run rẩy rồi thẳng lưng lên. Nhưng vẫn là quỷ thẳng, vẫn không nhúc nhích. 

Thở dài một hơi, Quân Khương Lâm chậm rãi bước lến trứơc mặt chúng: 

- Ngẩng đầu lên, nhìn ta đây! 

Trong giọng nói mang theo một mệnh lệnh không thể chống lại. 

Thân hình hai đứa trẻ run lên, nghe lời ngẩng đầu lên nhìn Quân Khương Lâm. 

Quân Khương Lâm ngẩn người ra, hai đứa trẻ này chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Trong ánh mắt chúng cũng không có sự cấp bách cùng khát vọng như mấy ngày trước. Thay vào đó lại là một mảnh tĩnh lặng. 

Không phải là một loại tĩnh lặng đến chết chóc, mà là một loại coi thường sinh tử, coi thường vạn vật trong trời đất! 

Chết, tịch, cũng không trống rỗng! 

Quân Khương Lâm thầm thở dài trong lòng: Đây là ánh mắt của tuyệt đỉnh sát thủ! Sau khi bị đè ép tới cực điểm liền thay đổi thành ánh mắt xem mạng người như cỏ rác! Thậm chí trong mắt bọn chúng, mạng mình cũng chỉ là cỏ rác! 

Nếu tố chất của bọn chúng có thể mạnh mẽ hơn ba phần, chỉ cần cường thịnh trở lại khoảng ba phần thì Quân Khương Lâm sẽ tiếp nhận chúng không chút do dự! Nhưng tiếc rằng, bọn chúng lại là phế vật trời sinh rồi! 

Thành tài, cần 1% linh cảm cùng 99% mồ hôi, nhưng cái 1% linh cảm này là thứ rất trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu hơn nếu so với 99% mồ hôi kia! 

- Nói lý do của các ngươi đi. Để ta xem thử quyết tâm của các ngươi rốt cuộc đến mức nào! 

Trong lòng Quân Khương Lâm có một chút thương hại, hai đứa trẻ này đều cứu ra từ mấy cái chum kia, cái khổ của bọn chúng thì người bình thường tuyệt đối không hiểu được. Nhưng cho dù hai đứa trẻ này trong lòng tràn đầy thù hận, nhưng rốt cuộc vẫn không có tư chất luyện võ! Khiến cho Quân Khương Lâm không khỏi than thở cho chúng. 

Quyết tâm? 

Hai người nhìn nhau, bất thình lình cùng gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc