TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 259: Dẫn cô ấy về nhà

Lâm Hương Giang nháy mắt nhìn chăm chăm vào đứa con trai đột nhiên nhảy đến trước mắt, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé không giấu nổi tức giận, nhưng mà trong mắt lại là tủi thân Lòng của cô phảng phất ngay tại giờ phút này nát tan, lòng đau không dứt, thiếu chút nữa không khống chế nổi vươn tay ôm cậu bé vào lòng!

Hai năm cô không ở đây, cũng không biết bé trải qua tốt hay không…

Con trai đã cao lên không ít, cũng rút đi vài phần ngây thơ của hai năm trước, hôm nay cậu bé và Hà Tuấn Khoa càng giống nhau, không chỉ là dung mạo, khí chất lạnh lùng trên người cũng rất giống.

Mặc dù cậu nhóc đã cao lên, nhưng trông có vẻ hơi gầy, cậu nhóc này đều không ăn cơm sao?

Hà Tuấn Khoa chăm sóc con trai như thế nào thế?

Trên sân khấu mẹ con hai người im lặng giãng co, dưới sân khấu đã có phóng viên truyền thông vây quay không ngừng chụp ảnh, thậm chí có người đợi không được hỏi: “Bạn nhỏ, sao bé lại kêu cô ấy là mẹ như thế? Bé là nhận sai người sao?”

“Cháu không nhận sai, cô ấy đúng là mẹ cháu!” Lâm Thanh Dương lớn tiếng nói.

“Mẹ. mẹ vì sao không cần con và ba?”

Lâm Thanh Dương xị mặt nhỏ, vành mắt đo đỏ nhưng vẫn bướng bỉnh không cho phép nước mắt rơi xuống.

Máy ảnh trong tay phóng viên tách tách liên tục chụp, flash chóe sáng làm Lâm Hương Giang không mở mắt được, nghe thấy có phóng viên truy hỏi: “Cô Nguyễn Cao, bạn nhỏ này là con trai cô phải không? Trước khi cô về nhà họ Nguyễn Cao đã kết hôn sinh con rồi sao?”

Lâm Hương Giang tay rất nhanh nắm chặt micro một chút, rất muốn ôm con trai vào trong lòng, nhưng cô không thể nhận thức bé Con trai đến, nói rõ Hà Tuấn Khoa cũng đang ở đây.

Hiện trường có chút hỗn loạn không thể kiểm soát, Nguyễn Cao Cường hô gọi bảo an giữ gìn trật tự, ngăn cản phóng viên tiếp tục chụp ảnh.

Lâm Hương Giang đè xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cố gắng cười nói với cậu bé: “Bạn nhỏ, cháu nhận nhầm rồi, cô không phải là mẹ cháu đâu.”

“Mẹ chính là mẹ con! Mẹ vì sao không chịu thừa nhận? Mẹ lại vứt bỏ con, con … con sẽ đi kiện mẹ!” Lâm Thanh Dương rất tức giận cũng rất khổ sở.

Lâm Hương Giang cơ thể chấn động, khi nào thì con trai trở nên lợi hại như vậy, còn biết phải kiện cô?

Thật là đáng chết, Hà Tuấn Khoa là cố tình đi, lựa chọn lúc này mang con trai tới, anh không xuất hiện, cố ý để con trai đến vạch trần cô.

Nếu ngay từ đầu đã quyết định rời xa bọn họ, làm sao có thể dao động?

Hiện trường một trận rất hỗn loạn, không thể để những cánh truyền thông này đưa tin lung tung, cô lo lắng muốn kéo tay con trai dẫn con xuống sân khấu.

Nhưng tay cô còn chưa tới gần, cậu bé đã né tránh, còn thở phì phì nói: “Không cần chạm vào con! Mẹ là người mẹ nhẫn tâm, bỏ mặc con không quan tâm, bây giờ còn không chịu nhận thức con!”

Nhìn thấy ánh mắt con trai bị thương lại khổ sở, trong lòng Lâm Hương Giang lần nữa co rút đau đớn.

Dưới sân khấu cách đó không xa, Hà Tuấn Khoa mắt ưng híp lại, nhìn mọi thứ xảy ra trên sân khấu, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Hương Giang.

Cô thế nhưng còn có thể giả bộ, con trai ở ngay trước mắt, cô vậy mà có thể nhẫn tâm không nhận!

Anh ta thật muốn nhìn xem cô còn có thể giả bộ bao lâu?

Nhiều người như vậy nhìn thấy, cho dù cố gắng bình tĩnh thế nào, Lâm Hương Giang vẫn là rối loạn cõi lòng, không biết nên cư xử thế nào với bé.

Hoàng Kiều Liên không nhìn được, chạy lên sân khấu, kéo Lâm Thanh Dương đến bên cạnh mình: “Con trai nuôi, con nghe mẹ nuôi nói một câu…”

Cô ấy cúi đầu kề sát bên tai cậu bé thì thầm gì đó, sắc mặt Lâm Thanh Dương thay đổi, vừa rồi vẫn rất tức giận, đột nhiên liền hết giận.

Giây tiếp theo, cậu nhóc chạy qua giữ chặt tay mẹ, nhìn cô hơi vội vàng nói: “Mẹ, đầu mẹ từng bị thương, mất trí nhớ không nhớ rõ con phải không?”

Không nghĩ đến Hoàng Kiều Liên sẽ nói như vậy với con, Lâm Hương Giang càng khó trả lời hơn.

Có những chuyện không thể công bố ra ngoài, càng không muốn con trai bị người ta bàn tán.

Cô ác tâm, dồn hết tâm trí đối mặt, hất tay của bé, giả bộ không kiên nhãn nói: “Cháu là con cái nhà ai? Không được nhận loạn thân thích.”

Lâm Thanh Dương bị mẹ đẩy ra ngây ngẩn cả người, trong mắt xẹt qua tia bi thương, mẹ thật sự đã quên cậu bé rồi sao?

Lâm Thanh Dương còn muốn đến gần mẹ, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, kéo bé về bên cạnh.

“Bé là con của tôi” Hà Tuấn Khoa không biết đã đến từ lúc nào, nhìn thẳng Lâm Hương Giang nói.

Sự xuất hiện của Hà Tuấn Khoa càng khiến phóng viên hưng phấn, thực ra mọi người lén lút đều có nghe nói anh có một đứa con trai không rõ mẹ ruột, nhưng e sợ thế lực của anh, không ai dám tùy tiện đưa tin lung tung.

Bây giờ anh lại chủ động công khai con trai, phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ tin tức nóng hổi như vậy.

Lâm Hương Giang kinh ngạc nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, thầm nghĩ anh điên rồi phải không, nói ra những lời như vậ không phải ép cô cùng bọn họ nhận thức hay sao?

“A, thì ra cô Nguyễn là người mà trên thông báo tìm người tổng giám đốc Khoa cần tìm!” Không biết là ai kinh ngạc hô một tiếng.

“Thật sự là cô ấy …”

Nghe thấy người dưới sân khấu sôi nổi thảo luận, Lâm Hương Giang thiếu chút nữa giả bộ không nổi!

Nâng mắt chống lại mắt ưng đen kịt sâu không thấy đáy của Hà Tuấn Khoa, rõ ràng nhìn thấy suy nghĩ trong mắt anh, anh chính là ép cô!

“Người tới, mang những người chẳng hiểu ra sao này mời đi cho!” Cô không thể tự mình loạn tuyến, không thể để Hà Tuấn Khoa đạt được mong muốn!

Hà Tuấn Khoa mắt ưng khẽ nhíu, không đợi bảo an lên đài, đột nhiên chế trụ cổ tay cô, mạnh mẽ bá đạo như vậy dẫn cô và con trai cùng nhau rời đi.

Lâm Hương Giang nghe thấy âm thanh lộn xộn đằng sau, còn có tiếng bước chân theo sát không tha.

Cô biết là Nguyễn Cao Cường mang người tới ở đằng sau, chỉ là Hà Tuấn Khoa dám trước mặt mọi người cướp cô đi, chắc chắn đã sắp xếp xong hết rồi, Vệ sĩ của anh đủ ngăn cản tất cả những người muốn cứu cô.

Xe của anh đang dừng ngoài cửa hàng, Lâm Hương Giang trực tiếp bị anh nhét lên xe, trước khi Nguyễn Cao Cường tới, xe đã chạy rồi.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!” Trong xe, Lâm Hương Giang cúi đầu thở gấp, tức giận vì sự độc tài của anh, thực ra trong lòng thì rất loạn.

Hà Tuấn Khoa vẫn không mở miệng, con trai lên trước ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ đừng báo cảnh sát, con là con trai mẹ, ba là chồng của mẹ, chúng ta mang mẹ về nhà.” Xem ra cậu nhóc đã tin chuyện cô mất trí nhớ, Nhìn thấy con trai lớn lên khuôn mặt càng ngày càng thanh tú, còn có đôi mắt mong chờ nhìn cô, thật sự rất khó cự tuyệt bét “Con… Cô vẫn chưa kết hôn, ở đâu ra con trai lớn như vậy, càng không có chồng gì hết!” Vẫn là cứng rắn quyết tâm đem cậu bé đẩy ra.

Nào biết con trai quay đầu liền chăm chú nhìn Hà Tuấn Khoa nói: “Ba, mẹ thật đáng thương, mẹ cái gì cũng không nhớ nổi, ngay cả chúng là người đàn ông của mẹ đều không nhớ rõ, ba nhanh bác sĩ khám cho mẹ đị”

Hà Tuấn Khoa cau mày, nên đáng thương là chúng ta, cư nhiên lại bị cô quên đi.

Híp mắt đánh giá vẻ mặt của người phụ nữ nhỏ đang tức giận, con trai đều không nhận thức, chẳng lẽ cô thật sự đã mất trí nhớ Mặc kệ có phải là thật hay không, cô là mẹ của con trai anh, là người phụ nữ của anh, mang cô về nhà là việc đương nhiên.

Đột nhiên một hồi phanh xe khẩn cấp, bánh xe và mặt đường ma sát phát ra tiếng chói tai, ba người sau xe thiếu chút ngồi không vững.

“Hoài Vũ!” Hà Tuấn Khoa lạnh mắt liếc về người lái xe.

“Tổng giám đốc Khoa, xin lỗi, nhưng anh xem … xe đẳng sau vượt lên trước xe chúng ta, còn chắn ở đẳng trước Hoài Vũ chỉ về phía trước, nói.

Phía trước xe bọn họ quả nhiên đang dừng một chiếc xe, Lâm Hương Giang lập tức nhận ra đó là xe của Nguyễn Cao Cường.

Bọn họ bị buộc phải dừng phía sau, đăng sau mấy chiếc xe theo sát lái tới, hoàn toàn bao vây bọn họ ở giữa.

Phía trước, Nguyễn Cao Cường dáng người thon dài từ chiếc Maybach màu đen bước xuống, trực tiếp dừng trước đầu xe bọn họ, tư thế đó chính là một loại tuyên chiến trong im lặng, ai cũng đừng nghĩ mang em gái của anh từ trong tay anh đi!

Bình luận

Truyện đang đọc