TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 48  Sao cô có thể ác độc như vậy

Lâm Hương Giang vừa đau lòng vừa lo lắng, nào có suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn xông lên cứu con trai cho bằng được, Hà Tùng Nhân chợt quát khẽ: “Không được bước tới, nếu không tôi ném nó xuống đất!”

Bước chân Lâm Hương Giang khựng lại, cảnh giác nhìn hẳn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Buông nó rai”

Hãn híp đôi mắt lạnh lùng lùng âm hiểm nhìn cô: “Lâm Hương Giang, cố cố ý sai thẳng nhóc này đến làm động vết thương của Thanh Y chứ gì? Cô đã hại cô ấy mất đi đứa con trong bụng, bây giờ còn muốn tổn thương cô ấy, sao cô lại ác độc như vậy?”

Hai hàng lông mày của Lâm Hương Giang nhíu chặt: “Tôi không có! Anh bỏ nó xuống trước đã” Cô khó mà giải thích với hắn, huống chỉ lời cô hắn căn bản không để vào tai, cô thấy con trai đau đớn giấy giụa, cô đau lòng đến nỗi mắt muốn nứt ra.

Phan Thanh Y ngồi dưới đất thấy cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, đáy mắt che giấu ý cười lạnh nhạt.

Hà Tùng Nhân vẫn không buông tay, nghiêm giọng nói: “Cô đã không biết dạy con, vậy hôm nay tôi sẽ giúp cô dạy dỗ nó một trận!”

Lâm Hương Giang kinh hồn bạt vía: ‘Anh muốn làm gì? Có cái gì cứ nhảm vào tôi đây này, buông con trai tôi ral”

Hà Tùng Nhân cười lạnh một tiếng, để nhóc con xuống, nhưng ngay sau đó giơ tay lên, muốn xáng một cái tát xuống..

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay hẳn đang giơ lên bị ai đó bắt được, cái tát kia không thể giáng xuống.

Giọng đàn ông lạnh lẽo đến cực điểm khiến người sợ hãi: “Cậu dám đánh nớ? Chán sống rồi hử?”

Hà Tuấn Khoa không biết trở về từ lúc nào, chính là hắn bắt được tay Hà Tùng Nhân, nhóc con liền thoát được một cái tát nổ đom đóm mắt.

Hà Tùng Nhân quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chú lạnh lùng tựa hàn băng ngàn năm, hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cảm giác cổ tay bị chú bấu vàođau đớn, không chỉ bị bấu vào tay, còn bẻ ngược cánh tay hẳn ra sau, suýt chút nữa bẻ gấy tay hắn luôn!

Trán Hà Tùng Nhân toát mồ hôi lạnh: “Chú, đau…”

Phan Thanh Y giờ phút này cũng bị Hà Tuấn Khoanhư quỷ sa tăng xuất hiệndọa cho giật mình, vội vàng cầu xin: “Chú, đều là tại cháu, Tùng Nhânvì cháumới hồ đồ, nhất thời muốn đánh thăng bé, chú muốn trách thì trách cháu, bỏ qua cho anh ấy đi”

Lâm Hương Giang rất vui mừng vì Hà Tuấn Khoa trở vềkjp lúc, côôm con trai vào lòng, hồn vía vẫn chưa trở lại bây giờ chỉ quan tâm con trai: “Không sao chứ?”

Lâm Thanh Dương tựa vào ngực cô lắc đầu, cậu nhóc chưa bị tổn thương gì, thấy ba trở lại, càng như được trợ lực: “Ba, chính lè kẻ bại hoại này bóp cổme, ba phải trừng phạt hẳn!”

Hà Tùng Nhân mím môi không dám cầu xin tha thứ, ác độc trừng mắt với nhóc con.

Ngược lại Phan Thanh Ysợ hãi đến độ không ngớt cầu xin Hà Tuấn Khoa hạ thủ lưu tình: “Chú, mới vừa rồi Thanh Dương đẩy cháu, Tùng Nhân mới tức giận như vậy, anh ấy thực sự không muốn đánh thăng bé đâu”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, nhìn về phía con trai, giọng trầm thấp: “Con đẩy cô ta?”

Nhóc conlắc đầu như trống bỏi, lập tức phủ nhận: “Conkhông có đẩy! Vừa rồi con muốn chạy tới cho tên xáu xa bắt nạt mẹ một bài học, chính côta chạy tớitrước mặt con, tôi còn chưa đụng tớicô ta, tựcôta đã ngồi xuống”

Đối với cậu bé, Phan Thanh Yngã xuống trông rất giả, căn bản là trực tiếp ngồi xuống.

Phan Thanh Y sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thằng ranh đáng chết, quả nhiên hèn hạy hệtLâm Hương Giang!

Trong lòng cô hận đến không chịu được, nhưng một giây kế tiếp, côta liên khóc òa lên, nghẹn ngào nói: “Đúng… Là tôi không đứng vững ngồi xuống đất, là tôi vô dụng…”

Hà Tùng Nhân nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương củaPhan Thanh Y, người đàn bà đáng thương của mình sao lại bị người ta bắt nạt như vậy?

Hản cản răng nhịn đau nói với Phan Thanh Y: “Em không có sai, em không cần cầu xin tha thứ!” Nếu như chú không trở về, chắc chẳnhăn sẽ không tha cho thằng nhóc!

Lâm Hương Gianglạnh lùng nhìn Phan Thanh Ydiễn trò, cô thật sự tò mò, nước mắt của cô ta sao cứ muốn là có thể chảy ra hay vậy?

Đáy mắt Hà Tuấn Khoalóe ánh sáng sắc lạnh, hän há lại không nhìn thấu mánh khóe củaPhan Thanh Y, con ngươi hẳn híp lại, bàn tay bấu vào Hà Tùng Nhâncàng tăng thêm sức lực, đau đến nỗi hẳn không nhịn được phải khẽ rên lên.

Hà Tuấn Khoa mặt không cảm giác lạnh giọng cảnh cáo: “Nầu cậu còn dám làm gì thãng bé, đừng trách chú Útnày trở mặt vô tình” Dứt lời mới buông lỏng tay ra.

Hà Tùng Nhân lảo đảo hai bước mới đứng vững, cảm giác cả cánh tay tê dại, vô lực buông thống bên người, không ngừng run rẩy, không ngờ chú lại có thể vì hai mẹ con đáng ghét kia mà xuống tay cả với đứa cháu ruột!

Phan Thanh Y vội vàng đứng lên đỡ hắn, thương xót không thôi: “Tùng Nhân, không sao chứ?

Một cơn giận trần lên ức trong ngực Hà Tùng Nhân, hận thù trừng mắt với Lâm Hương Giang, ngay sau đó mới nói với người đàn bà bên cạnh: “Chúng tađi.”

Phan Thanh Y cũng không cam lòng, nhưng Hà Tuấn Khoađã trở về, côta không thể làm gì Lâm Hương Giangđược nữa, căm hận cản chặt răng, cùngHà Tùng Nhân đi vào nhà.

“Ba, conthật sự không có đẩy cô ta, tôi chẳng qua là muốn đánh thẳng cha bại hoại ăn hiếp mẹ thôi” Lâm Thanh Dương giải thíchthêm lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hà Tuấn Khoa khôi phục vẻ dửng dưngtrước sau như một: “Ba tin tưởng con, nhưng sau này con không đượckích độngnhư vậy’ “Con chỉ muốn bảo vệ mẹ, conkhông cho phép bất kỳ ai ăn hiếp mẹ!” Nhóc conquả quyết.

“Con bảo vệ mẹ là đúng, chính là điều nam nhi phải làm, nhưng điều kiện tiên quyết là con có thể tự bảo vệ mình” Hà Tuấn Khoaủng hộ thắng bé, đồng thời không quên dạy dỗ.

Lâm Hương Giang cũng phụ họa: “Ba con nói đúng đó, con chưa thể bảo vệ mình thì không nên cậy mạnh, nếu không hại mẹ còn phải lo lắng cho con”

Vừa rồi nếu không phải Hà Tuấn Khoa trở về kịp, nhóc conđã bị Hà Tùng Nhân đánh.

Lâm Thanh Dươnghiểu ra, liền kéo tay mẹ, thành khẩn xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ, con đã làm mẹ lo lắng, mẹ đừng giận con nha”

Lâm Hương Giangxoa đầu con trai: “Chỉ cần con không sao, mẹ sẽ không giận, bất quá lần này con phải nhớ lời ba con dạy dõ, có biết không?”

“Dạ, mẹ xinh đẹp!” Nhóc con đề cao âm điệu, vui vẻ đồng ý, dáng vẻ rất thoải mái.

“Vào nhà đi” Hà Tuấn Khoanhàn nhạt nói với hai mẹ con.

Lo lắng của Lâm Hương Giang không sai, Hà Tùng Nhân thật sự đưaPhan Thanh ‘Yvềnhà họ Hà ở, ý hắnlà nhà họ Hà có chuyên gia dinh dưỡngvà đầu bếptốt nhất, có thể giúp vợ hänbồi bổ.

Có lẽ Hà Phương Đôngcho rằngcon của Phan Thanh Y mất ở nhà họ Hà, côrất đáng thương, nên cũng đồng ý để cho cô tạm thời vềnhà họ Hàở.

Lúc ăn cơm tối, nhìn thấyHà Tùng NhânvàPhan Thanh Yngồi cùng bàn, cơnđói của cô giảm đi phân nửa, Phan Thanh Y trăm phương ngàn kế về đây ở, chínhlà hướng mục tiêu vàocô.

Buổi tối, Lâm Hương Giangđang chuẩn bị trở về phòng,đụng phải Phan Thanh Yở hành lang, cô không nhịn ở trong lòng thầm nói một câu,đúng là oan gia ngõ hẹp.

Phan Thanh Y lạnh lẽo liếc nhìn cô, ánh mắt đóng định lên người cô, chầm chậm đi về phía cô.

Lâm Hương Giang đứng tại chỗ chờ đối phương đến gần, cô biết, nếu Phan Thanh Y là đặc biệt đến đây vì cô, vậy côcó muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Rất nhanh, Phan Thanh Y liền đi đếntrước mặt cô, ánh mắt nhìn chăm chăm cô ngậm tia cười nhạt, mang theo mấy phần đắc ý: “Lâm Hương Giang, côkhông ngờđúng không, không ngờtôi có thế vềnhà họ Hà ở, sau này cùng sống chung dưới một mái nhà, cô có thể phải chăm sóctôi nhiều hơn đó.”

Câu cuối cùngchăm sóc nhiều hơn kianghe vô cùng châm chọc, Lâm Hương Giang dĩ nhiên nghe ra ý tương phản trong đó.

Lâm Hương Giang thần sắc lãnh đạm: “Chăm sócthì khỏi, nếu không lại bị người ta hãm hại bảo đẩy xuống cầu thang, vậy tôi có nhảy sông tự tử cũng rửa không sạch”

Nhắc đến chuyện này,đây là cái dẫm không bao giờ rút ra hếttrong lòng Phan Thanh Y, rõ ràng mọi người đều cho rằng côta đẩy cô xuống lầu, hại chết con cô, cô ác độcnhư vậy, tại sao còn có thể ở lạinhà họ Hà?

Chẳng lẽ côphải uổng diễn màn kịch kia sao?

Bình luận

Truyện đang đọc