TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 399: Mẹ con muốn bạo lực với bố

Trong bóng tối, Lâm Hương Giang cảm nhận được cánh tay có lực của người đàn ông đang quấn chặt lấy cô, khiến cho cô bị ngã một cách thảm hại.

Tay cô theo bản năng tóm chặt phần ngực áo sơ mi của anh ta, cách một lớp áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh Giây phút đó, cô giống như bị điện giật, phản xạ có điều kiện chính là dùng lực muốn đẩy anh ta ra.

Nhưng anh ta dường như đã tính trước được cô sẽ có phản ứng như vậy, vòng tay đang ôm quanh eo cô được siết chặt hơn, anh ta cứ thế ôm chặt cô.

Anh ta ôm chặt thân thể mềm mại của người phụ nữ này trong lòng mình, đầu chôn chặt vào cổ cô, lại có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, đây chính là mùi hương mà anh lưu luyến…

Trong bóng tối, vốn dĩ bốn xung quanh đều không rõ, sau khi bị anh ta ôm chặt, Lâm Hương Giang bồng nhiên quên hết mọi thứ xung quanh, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.

Trong lòng cô đang rất rối, sự tức giận không ngừng dâng trào trong lồng ngực, đáng chết, anh ta muốn làm gì?

Cô dùng lực vùng vẫy, tức giận quát mắng: “Khốn kiếp, buông rat”

Sự phản kháng của cô không làm cho anh ta nới lỏng cánh tay, lòng bàn tay to lớn giữ chặt sau gáy cô, trong bóng tối cúi đầu xuống hôn thẳng lên môi cô một cách chính xác.

“UhmI” Lâm Hương Giang kinh ngạc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, anh ta… anh ta thật quá đáng!

“Buông tôi một cách quyết liệ Vừa nghĩ đến anh ta và An Thu Huyền kết hôn, anh ta thậm chí có thể đã tiếp xúc.

thân mật với người phụ nữ khác, hiện tại lại nhân lúc trời tối cưỡng hôn cô, thật là đồi bại!

Vô sỉ…Ư..” Cô cự tuyệt Hà Tuấn Khoa không kìm nén được nỗi nhớ trong lòng, hôn người phụ nữ ngày nhớ đêm mong, nhưng cô ấy phản kháng quá quyết liệt, anh ta chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi môi cô.

Nhưng anh vẫn ôm chặt cô như cũ, đôi môi có chút nóng bỏng di chuyển đến bên tai cô, giọng nam trầm khàn bá đạo vang lên: “Không được nối lại tình xưa với Hà Tùng Nhân, nghe rõ chưa?”

Cô ấy chỉ cần chờ đợi, đợi anh tìm ra kẻ đứng sau, thì anh sẽ đón cả hai mẹ con cô ấy về nhà.

Lâm Hương Giang bị anh hôn đến mức bờ môi có chút tê dại, lại nghe thấy yêu cầu vô lý của anh ta, tự nhiên sẽ tức giận.

“Buông ra… Không phải việc của anh!”

Đúng là người đàn ông đáng ghét, con trai cũng không quản, chỉ muốn ức hiếp cô!

Lâm Hương Giang không dễ gì mới rút được một tay ra, giơ tay muốn đánh anh ta, đột nhiên trước mắt bừng sáng!

“Có điện rồi! Có điện rồi.” Mọi người xung quanh hô lên vui mừng.

Lâm Hương Giang nhất thời vẫn chưa hồi thần, tay cô vẫn nắm thành quyền trong không trung, một tay túm chặt cổ áo anh ta, nhìn tư thế cô lúc này giống như đang muốn đánh anh ta.

Còn anh ta không biết đã bỏ tay ra từ lúc nào!

“Lâm Thanh Dương, mẹ cậu muốn bạo hành bố cậu!” Không biết có đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đã la lên.

Nhất thời mọi người có mặt ở đây đều quay sang nhìn bọn họ…

Lâm Hương Giang bình tĩnh lại, bàn tay đang nắm chặt buông ra, một quyền kia cuối cùng cũng vẫn không thể hạ xuống.

Nhưng đáng hận hơn nữa là, cô rõ ràng nhìn thấy nụ cười xảo trá trong mắt anh ta, anh ta hãm hại cô!

“Ây ya, mẹ Thanh Dương, chồng cô anh tuấn đẹp trai như thế, cô làm sao mà nỡ xuống tay chứ?” bên cạnh có vị phụ huynh khác lên tiếng.

“Đúng đó, đều là vợ chồng, không nên giận nhau qua đêm, hai người cũng không thể đánh nhau ở trường chứ? Ảnh hưởng không tốt đến con trẻ.

“Cô dữ dẫn như thế, cẩn thận người ta không cần cô nữa đó.”

Các vị phụ huynh mỗi người một câu, tất cả đều trách cô không nên động thủ đánh chồng.

Ruột gan Lâm Hương Giang suýt nữa bị tức giận thiêu đốt, những người này không thể vì anh ta lớn lên có khuôn mặt đẹp, mà tất cả đều đứng về phía anh ta chứ?

Mặc dù đây là thời đại chỉ cần nhìn mặt bắt hình dong, cũng không thể ức hiếp một người phụ nữ như cô chứ?

“Tôi… tôi…” Cô tức giận muốn lớn tiếng nói rằng, bọn họ đã ly hôn từ lâu, không còn là vợ chồng nữa, rõ ràng hẳn ta là một ác ma khi dễ vô lễ với cô, bọn họ không nhìn thấy thì không nên chỉ trích lung tung như thế!

Nhưng chút lý trí còn sót lại nói với cô tẵng, nếu cô nói ra những điều đó, sau này ở trường Thanh Dương chắc chắn sẽ bị bạn bè chế giễu.

Vì con trai, cô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Lâm Thanh Dương lúc này đã chạy về, cậu đẩy người bố xấu xa kia ra, vênh mặt lên trách mắng: “Là ông đã bắt nạt mẹ tôi, đúng không?”

Hà Tuấn Khoa dung mạo anh tuấn, nhìn nhìn đứa con trai đang nổi giận đùng đùng, rồi lại quay sang nhìn người phụ nữ đang tỏ ra khó chịu.

Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên anh làm ra chuyện vô lại như vậy, nhưng anh chính là muốn cô ấy chịu trách nhiệm.

“Rõ ràng là mẹ con muốn đánh bố” Anh ta vậy mà lại nói ra những lời này, mặt không biến sắc.

“Nếu ông không bắt nạt mẹ tôi, thì sao.

mẹ lại đánh ông?” Thanh Dương không tin lời anh ta.

“Nếu nói chỉ hôn một cái lại tính là bắt nạt, vậy thì bố không còn gì để nói nữa” Hà Tuấn Khoa ung dung chậm rãi nói.

Lâm Hương Giang trừng đôi mắt tròn, không dám tin mà nhìn thẳng vào anh ta, điên rồi sao? Anh ta lại không thấy xấu hổ khi nói ra những lời này trước đám đông?

Mặc cô hết trắng lại đỏ, xấu hổ vô cùng.

Ngay đến cả Thanh Dương cũng nhất thời mông lung, không thể tiếp tục trách mắng anh ta được nữa.

*Yo hóa ra là hai cái miệng đánh măng nhau à, là chúng tôi đã hiểu lâm rồi”

“Đáng ghét, không kịp chuẩn bị trước để đỡ bị ăn cẩu lương!”

Hội phụ huynh lại được một phen bàn luận xôn xao.

Lâm Hương Giang tức giận trừng anh ta, rõ ràng là đã ly hôn, anh ta hà tất phải làm ra như này?

Đồ đàn ông hèn hạt Từ trường học đi ra, vừa đúng tám giờ tối.

Lâm Hương Giang kéo con trai rời đi, căn bản không muốn để ý đến người đàn ông vẫn luôn bám sát đẳng sau.

Chỉ là lúc bọn họ muốn lên xe, liền bị hai người vệ sĩ ngăn lại.

Vệ sĩ là người của ai, bọn họ đều rất rõ.

“Tên khốn, ông muốn làm gì tôi và mẹ?”

Lâm Thanh Dương không nhịn được nữa, quay đầu mắng Lâm Hương Giang cũng không hiểu gì nhìn anh ta, người đàn ông này hôm nay có phải nhiều chuyện quá rồi không?

“Qua đây, tôi dẫn hai người đi ăn chút gì đó, coi như chúc mừng giải thưởng của con”

Hà Tuấn Khoa nói “Cảm ơn, đồ anh mời chúng tôi ăn không nổi” Lâm Hương Giang mắt dán chặt vào cậu con trai muốn đi, nhưng vệ sỹ vẫn không nhường đường.

“Cút ra!” Cô không khách khí quát lên.

Vệ sĩ vẫn như cũ không thèm nhúc nhích, Hà Tuấn Khoa đi tới.

“Cùng tôi ăn chút gì đó, em cũng không dám sao?” giọng điệu mang theo ý cười của anh ta vang lên sau lưng, “Không phải không dám, mà là không muốn, ngồi cùng bàn với anh, tôi sợ ngán”

Hương Giang một chút cũng không nể mặt anh.

“Đúng đó, nhìn thấy chú tôi cũng nuốt không trôi!” Thanh Dương phụ thêm Hà Tuấn Khoa nhìn về phía tiểu tử thôi, đôi mắt đen như mực híp lại: “Ba nghe nói nhà hàng đồ Tây mới cho ra món mới là cơm tôm hùm sốt phô mai, hương vị không tồi, con không muốn nếm thử sao?”

“Con.

Cơm tôm hùm sốt phô mai? Tên nghe thôi cũng cảm thấy ngon rồi.

Lâm Thanh Dương nuốt nước miếng, đáng ghét, người bố xấu xa này lại biết nhược điểm của cậu!

Lâm Hương Giang nhìn bộ dạng háu ăn của con trai, rất hoài nghỉ bản thân mình có ngày sẽ bài dưới thuộc tính ăn hàng của nó.

Không thể do dự, phải lập tức dẫn nó đi!

Nhưng trước mắt một thân ảnh che tới, chỉ nhìn thấy anh ta trực tiếp ôm cậu con trai lên, đi thẳng về phía xe anh ta.

Cô ấy ngây người vài giây mới sực tỉnh, vội vàng đuổi theo: “Hà Tuấn Khoa, anh bỏ.

Thanh Dương xuống ngay!”

Anh ta không thèm để ý đến cô, đem con trai nhét vào trong xe, lần này quay người đối diện với cô.

“Trả Thanh Dương lại cho tôi!” Cô lạnh giọng nói.

“Anh không tranh giành với em, chỉ muốn dẫn nó đi ăn gì đó, không phải đến chút quyền lợi này em cũng tước đi mất của anh đó chứ?”

“Anh…” Đây đúng là cãi chày cãi cối mà.

Hà Tuấn Khoa không nói nhiều, lập tức cúi người bước vào xe.

“Thanh Dương, con xuống xe ngay!” Cô vội vàng nói với cậu con trai đang ngồi trong xe.

Chỉ nghe thấy tiếng Hà Tuấn Khoa nói “Nếu em không lên xe, anh khóa cửa đó.”

Người đàn ông đưa cánh tay dài ra, đóng cánh cửa xe lại, cô càng gấp, không nghĩ nhiều nữa, đẩy anh ta vào, rồi ngồi lên xe.

Cô hoàn toàn không thể để anh ta dễ dàng đem con cô đi như thế.

Trong xe, khóe môi mỏng của Hà Tuấn Khoa cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc