TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 967

 

Trong vườn nhà Nguyễn Khải, ông cụ đang ngồi trên ghế dựa, trên bàn đá cạnh ông ta là tách trà mới vừa pha xong.

 

Khi Đào Hương Vi bị đưa vào, ông cụ đang uống trà.

 

“Ông cụ, cô Đào đến rồi ạ” Chị Phương nói với ông cụ.

 

Nguyễn Cao Khải không nhìn người vừa đến, chỉ “Ù” nhẹ.

 

Chị Phương hiểu ý ông ta, lịch sự nói với Đào Hương Vĩ: “Cô lại đây ngồi đi”

 

Đào Hương Vi bước sang ngồi đối diện ông cụ, chị Phương rót cho cô một tách trà.

 

“Cảm ơn” Cô nói nhưng không có ý định uống.

 

Cô nhìn ông cụ đi thắng vào vấn đề: “Ông tìm cháu có việc gì?” Tại sao cứ phải nói chuyện riêng với cô?

 

Đôi mắt đã mờ nhưng vẫn sắc sảo của ông ta nhìn cô, không thể hiện cảm xúc gì, sau khi quan sát xong mới nói: “Nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn thế, thảo nào lại làm Cao Cường mê tít”

 

Đào Hương Vi nhíu mày, ý ông ta là cô vẫn còn trẻ? Nên mới làm Nguyễn Cao Cường mê muội?

 

“Hình như ông nói không đúng lảm, từ trước đến nay lúc nào Nguyễn Cao Cường cũng tỉnh táo cả, cháu chưa đẹp đến mức để anh ấy phải mê mẩn đâu” Cô lạnh nhạt nói.

 

Ông cụ hừ lạnh: “Nhiều năm rồi mà cháu tôi cứ nhớ cô mãi, tôi cũng tò mò đấy, cô đã giở trò gj Đào Hương Vi nghe vậy mắt trầm xuống, Nguyễn Cao Cường nhớ cô mãi?

 

Anh nói sau khi ly hôn sẽ quay lại với cô, chẳng lẽ anh có tình cảm với cô thật?

 

“Nếu anh ấy cứ nhớ cháu mãi thì cháu cũng muốn biết cuối cùng anh ấy đang nhớ gì?” Lòng cô có một cảm xúc khác thường.

 

Trong mắt ông cụ, câu vừa rồi của cô chẳng khác gì đang khoe khoang là cô có thể tóm chặt trái tim Nguyễn Cao Cường.

 

Tuýp phụ nữ này mới là người nguy hiểm nhất!

 

“Tôi không cần biết cô đang giở trò gì, tốt nhất cô nên rời xa cháu tôi!” Ông cụ lạnh mặt thì thầm cảnh cáo.

 

Đào Hương Vi nhìn ông cụ, không thể không hỏi: “Tại sao? Sao ông cứ nhằm vào cháu? Với ông mà nói, sự tôn tại của cháu là một mối đe dọa à?”

 

Ông cụ không trả lời ngay mà lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi mới trầm giọng nói: “Bởi vì với cháu tôi, cô là một tai họa, cô sẽ làm nó mất trí Đào Hương Vĩ nghe vậy bỗng thấy buồn cười: “Thế này mà cũng là lý do ạ? Vớ vẩn quá đi mất.

 

“Cô không cần phải hiểu, cô chỉ cần rời xa nó là được”

 

Cô cười nhếch mép: “Nếu cháu không làm theo lời ông thì sao?”

 

Mắt ông cụ lóe sáng, chất giọng lạnh lùng thấp thoáng sát ý: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi sẽ làm cô phải biến mất khỏi thế gian này”

 

Cô âm thầm giật mình: “Ông định giết cháu à?”

 

“Nếu tôi đã muốn một người biến mất, đó cũng chẳng phải việc gì khó ” Giọng ông cụ âm u.

 

Đào Hương Vi hơi tức, cô ngồi thắng dậy: “Ông nghĩ ông có thể một tay che trời à?”

 

“Ít nhất ở đây tôi làm được” Ý ông cụ đây là địa bàn của ông ta, ông ta muốn làm gì cũng được?

 

“Cô cười gì?” Ông cụ lạnh lùng nhìn cô chäm chảm.

 

Cô lắc đầu: “Ông đã già rồi, sao không tích chút đức? Ông bảo cháu biến mất là tôi cháu biến mất à?”

Bình luận

Truyện đang đọc