TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 833: Phạm Văn Đồng đến giúp đỡ

Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến cô ta, sau này cô cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Nam Thùy Dương.

Hai người đang chờ xe thì đột nhiên có một chiếc xe đậu trước mặt họ. Thấy chiếc xe này, Đào Hương Vi nhận ra đó là xe của Phạm Văn Đồng.

Quả nhiên, khi cửa xe ở vị trí tài xế được mở ra, người xuống xe chính là anh ta.

Phạm Văn Đồng đi đến trước mặt hai người, vừa cười vừa hỏi họ: “Đang đón xe sao? Đúng lúc quá, lên xe anh đi.”

“Sao anh lại đến đây?” Đào Hương Vi thắc mắc nhìn anh ta “Anh gọi điện hỏi Phương Thảo, con bé nói em ở đây chuẩn bị ký hợp đồng gì đó, anh không yên tâm nên chạy tới xem giúp em” Phạm Văn Đồng thẳng thần nói.

Đào Hương Vi liếc nhìn Phương Thảo, tự hỏi cô ấy gọi cho Phạm Văn Đồng từ khi nào mà mình không biết.

Như nhận thấy nghi vấn của Đào Hương Vi, Phương Thảo nói: “Em gọi cho anh ấy lúc chị vào phòng thử đồ thay áo cưới.”

Đào Hương Vi nhìn về phía Phạm Văn Đồng, nói: “Em đã ký hợp đồng với họ rồi, em làm người mẫu ảnh cho tiệm áo cưới này, chụp bộ ảnh cho áo cưới mới nhất của họ, chỉ mất hai ba ngày thôi. Em đã đọc kỹ hợp đồng rồi, không có vấn đề gì lớn đâu”

“Anh chỉ sợ em không giỏi xem hợp đồng nên đến đây một chuyến, nếu có gì thật thì em có thể nói với anh bất cứ lúc nào, ít ra sẽ có thêm một người giúp em giải quyết.”

Có lẽ do chuyện bộ phim mà lần trước anh ta giới thiệu cho Đào Hương Vi bị tình nghi là được sản xuất để rửa tiền làm anh ta thấy áy náy nên muốn giúp gì đó cho cô, cũng sợ cô lại ký mấy hợp đồng có vấn đề.

Trong chuyện này, Đào Hương Vi còn cẩn thận hơn anh ta nên lúc ký hợp đồng cô sẽ đọc thật cẩn thận.

Lúc này Phương Thảo đang nhận một cuộc gọi, đột nhiên cô ấy có việc gấp phải đi.

Nhìn quan hệ của hai người, chẳng lẽ vẫn tốt như trước đây?

Nam Thùy Dương đi đến cạnh anh ta, thấy anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm ra bên ngoài thì cũng tò mò nhìn theo, chỉ nhìn thấy một chiếc xe con từ cửa tiệm áo cưới lái đi.

Người trong xe là ai? Sao đột nhiên anh ấy trở nên lạnh lùng như vậy?

“Cao Cường? Anh đang nhìn gì thế?” Cô hỏi thử.

Bất chợt nghe thấy giọng nói của Nam Thùy Dương, Nguyễn Cao Cường hoàn hồn, lúc này xe của Phạm Văn Đồng cũng đã đi xa. Nguyễn Cao Cường lấy lại bình tĩnh, giọng điệu vẫn hơi lạnh: “Không có gì.”

Nam Thùy Dương lại nhìn ra bên ngoài, thật sự không nhận ra được gì mới trở lại bên cạnh anh ta: “Giờ chúng ta chụp ảnh cưới ạ?”

Nguyễn Cao Cường đột nhiên cảm thấy những chuyện này quá rườm rà, mà vốn dĩ cuộc hôn nhân này cũng không phải mong muốn của anh ta, nhưng anh ta không thể không tiếp tục.

Nguyễn Cao Cường trả lời, mặt không hề có cảm xúc nào: “Chụp chứ, sao lại không?” Nếu đã không thể tránh khỏi thì cứ xem như đang thực hiện nhiệm vụ vậy.

Tuy nhiên, trong lúc hai người chụp ảnh cưới, khuôn mặt Nguyễn Cao Cường đầy nghiêm nghị, không hề nói cười, niềm vui sướng lại càng không. Nam Thùy Dương bên cạnh anh ta thì ngược lại, cô tựa vào đầu vai anh ta, nụ cười chứa chan hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc