TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Trái lại lúc này Nam Thùy Dương có chút không dám lên tiếng, cách một khoảng cách nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở ép người từ trên người của người đàn ông này.

“Cao Cường, chuyện tối hôm qua em đã làm là không đúng, em và mẹ không nên bỏ..” Cô ta dừng lại, sau đó lại vội vàng nói: “Nếu như em nói em chỉ muốn có một đứa bé thì anh có thể tha thứ cho em hay không?”

Nguyễn Cao Cường không có biểu cảm gì mà nhìn thẳng vào cô ta, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên tay vịn của ghế sô pha.

“Có phải cô đã quên lúc chúng ta kết hôn tôi đã nói với cô, ngoại trừ Vân Nhi là một đứa con của tôi thì sau này tôi sẽ không có thêm đứa con nào nữa”

“Em..” Cô ta cúi đầu, giọng nói có run: “Em nhớ được, nhưng mà…Em muốn có một đứa con thuộc về mình”

Mắt phượng của Nguyễn Cao Cường nhắm lại: “Quả thật tôi không nên tước đoạt quyền làm mẹ của cô”

Nam Thùy Dương nghe vậy thì bỗng dưng nhìn về phía anh, chẳng lẽ anh thay đổi suy nghĩ sao?

Cô ta còn chưa kịp vui mừng thì chỉ nghe anh nói: “Nếu như cô rất muốn có con thì tôi có thể cho phép cô đi nhận nuôi, hoặc là cô làm thụ tỉnh trong ống nghiệm, đến lúc đó cô cũng sẽ có thể làm mẹ”

Nam Thùy Dương giật mình, nhận nuôi một đứa bé sao? Không phải là con của cô ta và anh thì có ý nghĩa gì chứ?

Thụ tỉnh trong ống nghiệm sao?

Anh không bằng lòng chạm vào cô ta nhưng có thể thành toàn nguyện vọng làm mẹ của cô ta sao?

Nam Thùy Dương có cảm giác bị sỉ nhục, cô ta là vợ hợp pháp của anh, vì sao anh lại không chịu chung đụng với cô ta chứ?

Đúng vậy, cô ta có lòng tham, cô ta không chỉ muốn có đứa con mà còn muốn cả người của anh.

Nhưng mà bây giờ muốn anh ngủ với cô ta là chuyện không thể nào, nếu như họ làm thụ tinh trong ống nghiệm, sau này cô ta sinh ra đứa con của anh, vậy thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được địa vị của cô ta.

“Anh chịu làm thụ tinh trong ống nghiệm với em sao?” Cô ta hỏi.

Nguyễn Cao Cường lắc đầu: “Cô hiểu lầm rồi, không phải là tôi và cô, bệnh viện có thể làm thụ tỉnh trong ống nghiệm nhất định có rất nhiều tinh – trùng của đàn ông có chất lượng tốt, cô chọn một cái tốt nhất, đứa con trưởng thành cũng sẽ là tốt nhất”

Còn về phần anh, trên người anh có một phần gen đến từ mẹ, ngay từ đầu đã định trước là không thể nào có con được rồi.

Nếu như không phải lúc trước Đào Hương Vi giấu anh mang thai rồi sinh con thì có khi…Anh cũng sẽ ép cô phải phá bỏ đứa bé.

Vân Nhi là sinh non, vừa ra đời đã không khỏe mạnh, cũng may những năm nay vẫn luôn chữa trị, bây giờ mới tốt hơn được một chút, nhưng trái tim của cô bé vẫn có chút vấn đề nho nhỏ.

Cho nên anh đã sớm quyết định, đời này sẽ không cần con.

Nam Thùy Dương cũng không biết rõ gen của anh có vấn đề, nghe vậy thì kinh ngạc không thôi mà nhìn anh.

Vậy mà anh lại để cô ta đi làm thụ tinh trong ống nghiệm với người đàn ông xa lạ!

“Nguyễn Cao Cường, em biết anh không yêu em, không có tình cảm với em, nhưng mà anh…Không thể vũ nhục em như vậy được!”

Đột nhiên cô ta nổi giận.

Lúc này Nguyễn Cao Cường đứng lên, vẻ mặt không thay đổi như: cũ: “Tôi không có ý sỉ nhục cô, nếu như cô nhất định muốn có con thì tôi chỉ có thể đề nghị cô làm như vậy”

“Anh..” Nam Thùy Dương đột nhiên nằm lấy cổ áo của anh, khóc lóc lay động anh: “Vì sao chứ? Tại sao anh lại đối xử với em vô tình như vậy? Ngay cả một đứa bé cũng không chịu cho em?”

Sắc mặc của Nguyễn Cao Cường trầm xuống, anh không thể nào nói cho cô ta biết trên người anh không có gen khỏe mạnh được.

“Ba..” Lúc này Đào Vân Nhi xuất hiện ở cửa, không hiểu mà nhìn họ: “Hai người đang cãi nhau sao?”

Nam Thùy Dương nhìn thấy cô bé đi tới thì càng xấu hố giận dữ không thôi, che mặt khóc rồi chạy đi.

Đào Vân Nhi đến đây ở lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy họ cãi nhau.

“Ba, sao ba lại cãi nhau với dì Nam Thùy Dương vậy?” Trong ấn tượng của cô bé, Nam Thùy Dương vẫn luôn có chút sợ anh, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí dịu dàng với anh, sao họ có thể cãi nhau ầm lên được chứ?

“Chuyện của người lớn, con không cần phải hỏi đến” Trong lòng của Nguyễn Cao Cường cũng có chút phiền.

Bình luận

Truyện đang đọc