TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 551: Bọn họ là gia đình ba người

Nguyễn Cao Cường dắt tay Vân Nhi chờ.

thang máy, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở

ra Khi anh ta nhìn thấy người đi ra từ thang máy, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Phạm Văn Đồng, cái tên nhóc đáng ghét này lại tới nữa?

Lần này Phạm Văn Đồng không mang theo hoa tươi tới nữa, mà thay vào đó là một rổ đồ ăn ngon, anh ta thật sự rất biết cách lấy lòng phụ nữ.

“Tổng giám đốc Cường, anh vừa thăm Vi Vi sao?” Phạm Văn Đồng không để ý đến anh mắt lạnh lùng của Nguyễn Cao Cường, chủ động tiến lên chào hỏi anh ta.

Nghe thấy Phạm Văn Đồng một tiếng Vi Vi hai tiếng Vi Vi, ánh mắt của Nguyễn Cao Cường càng thêm lạnh lùng.

Anh đang suy nghĩ có nên bảo Đào Hương Vi sửa lại nghệ danh không, không phải ai cũng có thể gọi cô ấy là Vi Vi!

“Tại sao anh lại tới nữa?” Giọng điệu lúc này của Nguyễn Cao Cường vô cùng không chào đón.

“Tôi nghe nói Vì Vi đang hồi phục rất tốt, vừa vặn gần đây tôi đang làm đại diện cho.

một thương hiệu đồ ăn nhẹ cho nên mang một ít đến cho cô ấy ăn thử” Phạm Văn Đồng tỏ ra khá quan tâm đến Đào Hương Vi.

“Vậy thì anh nên tỉnh táo lại đi, cô ấy không thích ăn mấy thứ đồ ngổn ngang này”

Nguyễn Cao Cường thay Đào Hương Vi từ chối.

Phạm Văn Đồng lại xem thường: “Làm sao anh biết cô ấy có thích ăn hay không?” Ánh mắt của anh †a rơi vào trên người Vân Nhi, đáy mắt có cái gì đó lướt qua, anh ta cười như không cười hỏi: “Tống giám đốc Cường, đây là… Con gái riêng của anh mà báo đưa tin sao?”

Nguyễn Cao Cường nghe thấy anh ta muốn nói Vân Nhi là con gái riêng, nhưng có lẽ là do ngại nói ở trước mặt trẻ con cho nên mới đổi giọng.

“Đúng vậy, con bé là con gái của tôi, anh có ý kiến gì không? Nguyễn Cao Cường hào phóng thừa nhận thân phận của Đào Vân Nhi Phạm Văn Đồng nhún vai: “Làm sao tôi có tiến được? Chỉ là tất cả mọi người đều không biết hóa ra tổng giám đốc Cường đã thành lập gia đình và có một đứa con gái lớn như tôi nghĩ có lẽ là do anh muốn bảo.

vệ sự riêng tư của con gái cho nên mới không ông bố với bên ngoài, chuyện này tôi có thể hiểu được”

Nguyễn Cao Cường chỉ muốn nói một câu anh ta hiểu cái rắm! Giả vờ làm người tốt cái gì”

Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý kia của Phạm Văn Đồng, chắc hắn là đã cho rằng anh ta là người đã có gia đình và có con, cho rằng anh †a với Đào Hương Vi không có khả năng.

Nếu để cho Phạm Văn Đồng biết đứa bé là con của anh ta với Đào Hương Vi, đến lúc đó không biết là ai khóc ai đâu!

“Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi thăm Vì Vi trước” Phạm Văn Đồng vừa dứt lời, không biết có phải do anh ta cố ý hay không, cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho Vân Nhi: “Người bạn nhỏ, chú tặng cho cháu cái này đó, cái này ăn ngon lãm”

Không đợi Nguyễn Cao Cường lên tiếng ngăn cản, Đào Vân Nhi đã vô cung lễ phép lên tiếng từ chối: “Cảm ơn chú, nhưng cha cháu dạy là không được tùy tiện nhận đồ của người lạ”

Phạm Văn Đồng không ngờ mình sẽ bị một cô bé từ chối, nhưng anh ta cũng không quá khó chịu: “Vậy thì thật đáng tiếc, cái này ăn rất ngon, nhưng mà lần sau gặp lại, chúng 1a sẽ không còn là người xa lạ nữa”

Nguyễn Cao Cường nheo mắt khinh thường, có phải là tên kia suy nghĩ nhiều quá rồi không? Anh ta nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại chắc?

Sau khi anh ta dẫn con gái vào trong thang máy xong thì lập tức gọi điện thoại, dặn dò vệ sĩ canh giữ cửa phòng bệnh không cho Phạm Văn Đồng đi vào.

Muốn gặp Đào Hương Vi sao? Vậy phải xem anh ta có đồng ý hay không đã!!

“Cha ơi, chú vừa nãy hình như là ngôi sao lớn, chú ấy là đồng nghiệp với mẹ sao?” Đào Vân Nhi hỏi.

“Anh ta? Anh ta không phải người tốt lành gì đâu, anh ta muốn cướp mẹ con với cha, về sau không may con có gặp anh ta thì đừng có tiếp chuyện với anh ta, nhớ chưa?” Nguyễn Cao Cường nói.

“Nhớ rồi ạ..” Mặc dù trong lòng Đào Vân Nhi đầy nghỉ hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ khi bọn họ mua đồ ăn trở về vẫn thấy Phạm Văn Đồng đang đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh!

“Tại sao anh còn chưa đi?” Nguyễn Cao.

Cường có hơi bội phục nghị lực của anh ta.

Phạm Văn Đồng nhìn đồ ăn trong tay Nguyễn Cao Cường, nhíu mày cười như không cười: “Tôi đang chờ tổng giám đốc Cường trở về đưa tôi đi vào, dù sao bọn họ nói phải có sự đồng ý của anh mới cho tôi đi vào phòng bệnh” Anh ta chỉ mấy người vệ sĩ đang đứng ở cửa!

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nguyễn Cao Cường cười lạnh.

“Như vậy không tốt lắm đâu? Chẳng lẽ tổng giám đốc Cường muốn làm trò ở bệnh viện sao?” Phạm Văn Đồng nhất định phải gặp được Đào Hương Vi, anh ta nói tiếp: “Hơn nữa anh không có quyền ngăn cản tôi gặp Vi Vị, trừ phi cô ấy không muốn gặp tôi”

Nguyễn Cao Cường chưa từng gặp qua một kẻ nào bám người như vậy, anh ta muốn bảo vệ sĩ trực tiếp đuổi người, nhưng nếu anh ta là làm vậy thì sẽ rất ồn ào.

Anh ta liếc nhìn con gái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Hiếm khi anh quan tâm đến cô ấy như vậy, nếu như không để cho anh vào gặp cô ấy thì không phải là tôi đã quá ích kỷ rồi à?” Anh ta vừa nói xong thì phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhường đường.

Khi bọn họ đi vào phòng bệnh, Lâm Hương Giang vừa mới nói chuyện xong với Đào Hương Vi và chuẩn bị rời đi “Mọi người mua đồ ăn ngon gì trở về vậy?”

Lâm Hương Giang hỏi.

“Là thứ mẹ thích ăn” Đào Vân Nhi nói.

Nguyễn Cao Cường sờ đầu con gái: “Mang mấy thứ này cho mẹ của con đi”

Đào Vân Nhi nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn mẹ, không phải đang có người ngoài ở đây sao? Cô bé có thể nhận mẹ sao?

Đào Hương Vi trừng mắt nhìn Nguyễn Cao.

Cường, anh ta biết rõ là Phạm Văn Đồng ở đây còn cố ý dẫn Vân Nhi đến, anh ta nhất định phải cho mọi người biết chuyện cô ta có con gái sao?

Phạm Văn Đồng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng mà anh ta cho Lâm Hương Giang là mẹ của Đào Vân Nhi.

Anh ta mang đồ ăn vặt đến cho Đào.

Hương Vĩ: “Tôi mang cho cô ít đồ ăn ngon tốt cho sức khỏe, nếu cô chán có thể mang ra ăn giết thời gian”

Đào Hương Vi đang định cảm ơn anh ta, anh ta luôn mang đồ tới thăm tặng cô ta, cô ta nhận không được mà không nhận cũng không được.

Nguyễn Cao Cường lại đột nhiên nói: “Đồ ăn vặt này không hợp với cô, cô vẫn nên ăn đồ ăn tôi với Vân Nhi mua cho cô Anh ta lại nhìn Vân Nhi lần nữa, ra hiệu cho cô bé mang đồ ăn qua.

Trong lúc Vân Nhi đang do dự có nên mang qua không thì Lâm Hương Giang đột nhiên lên tiếng: “Vân Nhi, cho cô đi”

Bây giờ vấn đề của Đào Vân Nhi đã được giải quyết, cô bé lập tức đem đồ ăn cho Lâm Hương Giang.

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Nguyễn Quỳnh Giang, đây là đồ của chị dâu em, thế mà em còn muốn tranh sao?”

Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, thậm chí còn gọi luôn tên của Lâm Hương Giang ở trong nhà họ Nguyễn ra, như vậy đã nói rõ cô không phải mẹ của Vân Nhi.

Phạm Văn Đồng nhìn về phía Đào Hương Vị, chẳng lẽ mẹ của đứa bé…..

Nguyễn Cao Cường không vòng vo, cầm đồ ăn trong tay Lâm Hương Giang đi đến giường bệnh đưa cho Đào Hương Vi: “Đây đều là những thứ cô thích ăn, rất nhiều dinh dưỡng” Đây là đồ anh ta và con gái mua, anh †a không tin là cô ta sẽ từ chối.

Đào Hương Vi kìm nén cỗ ngột ngạt ở.

trong ngực lại, nhận lấy túi đồ ăn kia dưới ánh mắt nghỉ ngờ của Phạm Văn Đồng: “Cảm ơn hai người”

“Việc gì phải nói mấy lời khách khí như thế với con gái của mình, đúng không Vân Nhi?”

Nguyễn Cao Cường không coi ai ra gì tuyên bố mối quan hệ của bọn họ.

“Vi Vi, cô bé đáng yêu này là con gái của cô sao?” Cuối cùng Phạm Văn Đồng cũng lên tiếng.

“Cháu không phải…” Đào Vân Nhi còn định giấu diếm giúp mẹ.

Đào Hương Vi lại chủ động thừa nhận “Đúng vậy, con bé là con gái của tôi, tôi hy vọng anh có thể đừng nói chuyện này cho ai khác” Cô ta chỉ có thể cầu xin anh ta, không dám đảm bảo anh ta có giữ bí mật giúp cô ta hay không, Phạm Văn Đồng rất là kinh ngạc, nhưng mà cũng nhanh chóng nguôi ngoai, loại chuyện này rất phổ biến trong giới giải trí, chỉ là anh ta không ngờ cô ta lại có một đứa con gái lớn như thế.

“Nói như vậy thì tổng giám đốc Cường chính là cha của đứa bé?” Bọn họ là một gia đình ba người?

Bình luận

Truyện đang đọc