TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 782: Không phải sinh nhật thôi

Sao “Bố già, bố xem con nể mặt bố tới mức nào, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao, thế mà tôi phải chạy từ trường học thật xa về chúc mừng” Lâm Thanh Dương một để tay lên cha vai, cười hì hì nói.

Hà Tuấn Khoa thấy cậu bé lại cao hơn không ít, mới lên trung học cơ sở mà tối thiểu cũng phải 1m7 rồi nhỉ?

“Đúng là bố đã qua thêm một tuổi nhưng bố còn chưa già, con mau thu hồi xưng hô ban nãy đi” Hà Tuấn Khoa cải chính.

Lâm Thanh Dương chậc chậc hai tiếng: “Già là già, là người ai cũng sẽ có lúc già thôi, bố chú ý như vậy làm gì?” Cậu bé vỗ vỗ vai bố: “Chẳng qua tuổi của bố vừa lúc là tuổi của ông chú đẹp trai nhiều tiền, rất được các cô gái thời này chào đón!”

“Nếu mẹ con nghe được lời này mẹ con sẽ đánh con” Hà Tuấn Khoa liếc xéo cậu bé.

Lâm Thanh Dương không quan tâm nhướng mày: “Chỉ khi không có mẹ ở nhà con mới dám nói ra mấy lời này, bố đừng tưởng mình quyến rũ thì có thể làm xẵng làm bậy ở ngoài, nếu bố dám làm chuyện gì có lỗi với mẹ con…”

“Sẽ không có chuyện như vậy” Hà Tuấn Khoa trực tiếp ngắt lời cậu bé.

“Cũng đúng, nếu không bố cũng đã không sinh cho con một cô em gái” Cậu bé biết bọn họ vẫn luôn rất ân ái.

Lâm Thanh Dương nhìn nhìn bên ngoài: “Sao giờ này rồi mà mẹ còn chưa quay về? Không phải mẹ đã quên mất sinh nhật của bố rồi đấy chứ?” Thật ra cậu bé cũng muốn gặp mẹ.

“Bố già, bố trở nên nhát cáy như vậy từ bao giờ vậy? Quà con tặng bố mà bố còn nghỉ thần nghi quỷ?”

“Không phải sợ hãi, mà là bố không tin con nổi” Không tin con có lòng tốt.

Lâm Thanh Dương lắc đầu thở dài: “Bố nói như con rất đau lòng, bố không muốn nữa thì thôi vậy” Nói xong cậu bé lại muốn cướp hộp quà lại.

Hà Tuấn Khoa tách tay cậu bé ra: “Đồ đã tặng rồi sao có thể thu hồi?” Dứt lời anh bắt đầu mở hộp quà.

Sau khi mở hộp ra, thấy món đồ bên trong, anh không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn: “Đây là..” Chần chờ vài giây anh mới đưa tay lấy vật phẩm trong hộp ra.

Là một khẩu súng lục rất giống thật, công nghệ tinh mĩ, nếu không nhìn kỹ chắc chắn anh đã tưởng đây là súng thật.

Lâm Thanh Dương thấy anh nhìn súng lục chằm chăm không chớp mắt, không khỏi cười: “Đừng nhìn nữa, là giả ạ, là con tự làm đấy, bố cũng có thể coi nó thành súng đồ chơi”

Khóe mắt Hà Tuấn Khoa giật giật, súng đồ chơi? Tưởng anh là con nít không bằng?

Anh nhìn về phía cậu bé, vẻ mặt nghiêm túc: “Con nói là con tự làm?”

“Ừm, bố sẽ nhận nó chứ?” Đây là lần đầu tiên cậu bé tự mình làm quà tặng người khác, ngay cả mami cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy.

“Cũng tạm được, miễn cưỡng tiếp nhận” Ngoài miệng Hà Tuấn Khoa nói như vậy nhưng trong mắt anh lại là ý cười không cách nào che hết.

Con trai đã trưởng thành, còn đích thân làm quà sinh nhật tặng anh”

Hai bố con lại đợi một hồi, Lâm Thanh Dương chơi với em gái hơn nửa ngày, Gia Bảo đã sắp mệt ngủ nhưng mami vẫn chưa trở về.

“Bố, con cảm thấy bố vẫn nên gọi điện thoại hỏi mẹ thử xem, không phải mami bị lạc đường rồi đấy chứ?” Cậu bé nói câu này có một nửa là đùa giỡn, nhưng trong lòng cậu bé không khỏi có chút lo lắng.

Hà Tuấn Khoa cũng cho răng lần này Lâm Hương Giang ra ngoài quá lâu rồi, cũng không thấy gọi điện thoại về, đúng là không được bình thường lắm.

Ngay sau đó anh nhấn gọi điện thoại cho cô nhưng không thấy ai nghe máy, gọi ba lần vẫn không gọi được.

Sắc mặt anh trầm xuống, ngay sau đó anh gọi điện thoại tới phòng thí nghiệm của cô, là trợ lý của cô nghe điện thoại.

“Anh muốn hỏi chị Hương Giang sao? Một giờ trước chị ấy đã lấy nước hoa về rồi, còn chưa về đến nhà sao?” Trợ lý báo hành tung của Lâm Hương Giang cho anh.

Một giờ trước?

Bình luận

Truyện đang đọc