TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 839: Đào Hương Vi bị hãm hại

“Hai người yên tâm, tôi không làm sai chuyện gì đương nhiên sẽ không chạy trốn, hai người có thể đi cùng tôi.”

“Chắc chản rồi” Nói rồi nữ cảnh sát tự mình đi với cô.

Đào Hương Vi vào toilet, nói lớn: “Mẹ của Phạm Văn Đồng ơi, dì có trong này không ạ?”

Thậm chí cô còn mở hết mỗi một phòng, kiểm tra hết một lượt mà vẫn không thấy Dư Cẩm Tú đâu cả.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Không tìm được người cô muốn tìm à?” Nữ cảnh sát nở nụ cười như có như không, nhìn cô, ánh mắt ấy rõ ràng là đang cho rằng cô đang kiếm cớ kéo dài thời gian.

Đào Hương Vi nhìn về phía chiếc vali, đột nhiên nhận ra có gì đó bất thường, chẳng lẽ…

Cô đi theo cảnh sát đến cơ quan công an, vali cũng giao cho họ kiểm tra. Chiếc vali được mở ra, bên trong là một vài quần áo cho nữ, còn có một cái túi màu đen chứa thứ gì đó. Họ lập tức mở túi đen đó ra, Đào Hương Vi cũng nhìn chằm chằm.

Khi túi được mở ra, cảnh sát lấy ra mười cái túi bột nhỏ màu trắng.

Lập tức có người nhận ra đó là thứ gì: “Ma túy!”

Đào Hương Vi nghe vậy thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ trong vali lại tàng trữ ma túy! Mẹ của Phạm Văn Đồng mang ma túy tới sao?

“Chỗ ma túy này đến từ đâu?” Các cảnh sát hỏi ngay.

Đào Hương Vi sững sờ, lắc đầu: “Tôi không biết, thật sự không liên quan gì đến tôi cả.”

“Tốt nhất là cô hãy nói thật cho chúng tôi, cô có biết tàng trữ ma túy sẽ bị xử tù không? Chưa kể ở đây còn có một trăm gam ma túy, đủ để xử cô tử hình”

Đào Hương Vi ngã phịch xuống ghế, hình như cô đã bị ai hãm hại rồi.

Là Phạm Văn Đồng? Hay là mẹ anh ta muốn hại cô?

Nhưng như thế thì quá vô lý!

Hôn lễ của Nguyễn Cao Cường và Nam Thùy Dương được tổ chức tại một nhà hàng năm sao.

Có lẽ vì gia đình của Nam Thùy Dương không xứng vai xứng vế với nhà họ Nguyễn Cao lắm, cộng thêm Nguyễn Cao Cường không muốn làm quá long trọng nên không mời nhiều khách đến dự.

Lâm Hương Giang cùng với chồng và con của cô vẫn đến, cho dù đối tượng kết hôn của Nguyễn Cao Cường không phải Đào Hương Vi.

Hôm nay Nguyễn Cao Cường mặc vest đen, trông vừa nhã nhặn vừa lịch lãm.

“Sao không thấy Thanh Dương đâu? Thăng bé không đến chúc mừng cậu nó sao?” Nguyễn Cao Cường thấy Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa chỉ dẫn con gái tới nên hỏi.

“Thanh Dương nói người anh sắp kết hôn không phải mẹ của Vân Nhi nên không muốn đến” Lâm Hương Giang truyền đạt lại ý của con trai.

Lâm Thanh Dương chỉ chấp nhận Đào Hương Vi làm mợ mình, nếu là người khác cậu nhóc sẽ không đồng ý.

“Nhóc thối này, lớn rồi là không coi ai ra gì, không xem người cậu này ra gì” Nói thì nói như vậy nhưng Nguyễn Cao Cường không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ai thèm quan tâm nó có tới hay không.”

Lâm Hương Giang nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó bảo Hà Tuấn Khoa đưa phong bì đỏ cho họ.

Nguyễn Cao Cường nhận lấy, còn ước lượng phong bì: “Hình như lì xì của hai người có hơi mỏng đúng không?”

“Anh phải biết đủ chứ” Ban đầu Lâm Hương Giang còn không muốn lì xì cho anh ta.

“Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ngồi.” Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cùng nhau đến chỗ ngồi dành cho khách.

Hôm nay cô chỉ định tới để uống rượu mừng, đồng thời cũng chúc mừng Nguyễn Cao Cường, chỉ là với cô chị dâu Nam Thùy Dương này, thành thật mà nói, cô cũng chỉ chấp nhận được mỗi Đào Hương Vi cho vị trí đó.

Hôn lễ sắp bắt đầu, khách khứa cũng đã đến đông đủ.

Hôm nay hiếm khi ông Nguyễn Cao Khải cũng góp mặt, ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa, lát nữa sẽ được cô dâu chú rể kính trà.

Lúc này, Nam Thùy Dương xuất hiện với chiếc váy cưới đuôi cá, cô khoác tay ba mình, đi từng bước một về phía Nguyễn Cao Cường.

Bình luận

Truyện đang đọc