TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 357: Không cho phép làm tổn thương cô ấy nữa

Sau khi Hà Tuấn Khoa nhảy xuống, những người khác thấy thế cũng nhảy xuống tìm người theo.

Hà Tùng Nhân nghe được động tĩnh cũng tìm tới: “Xảy ra chuyện gì?”

“Là cô Giang, cô ấy rơi vào trong biển”

“Cái gì?!” Hà Tùng Nhân cả kinh, từ bên lan can đi xuống xem, nhìn thấy chú út đã đi xuống cứu người.

Hản cũng không yên tâm, cởi áo khoác, sau đó cũng nhảy xuống.

An Thu Huyền đã trốn về phòng, không bao lâu sau cô ta nghe được âm thanh ở bên ngoài, cô ta thật sự ngồi không yên, kìm nén cảm giác kinh hoảng từ sâu trong lòng Cô ta nhìn thấy Hà Tuấn Khoa không nói một lời nhảy xuống, Hà Tùng Nhân cũng rất sốt ruột nhảy xuống cứu Lâm Hương Giang.

Hai người bọn họ đều lo lắng để ý tới Lâm Hương Giang như vậ Cô đột nhiên cảm thấy chính mình không có làm sai, giản tích nên chết!

Lâm Hương Giang cũng không muốn chết, cho dù bóng ma lúc trước rớt nước sông hoàn toàn bao phủ cô, cô vẫn muốn giấy giụa một chút, xui xẻo chính là trong quá trình giấy giụa, chân của cô lại bị chuột rút!

Cô đau đến mức không thể nhúc nhích nữa, cảm thấy cơ thể mình đang chìm xuống, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.

Cuối cùng không chịu đựng được nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ hồ, hô hấp sắp bị đứt đoạn…

Trong bóng tối có người đẩy nước biển ra bơi tới bên cạnh cô, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể đang chìm dần xuống của cô, đôi môi ấm áp áp lại, không ngừng cho cô không khí để hít thở.

Cho dù hít thở không thông trái tim vẫn nhảy lên, theo bản năng cô ôm lấy anh, trong tiềm thức biết anh là ai…

Hà Tuấn Khoa cứu người phụ nữ đang hôn mê lên du thuyền, Lâm Thanh Dương lập tức nhào tới.

*“Mommy mommy, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ mà!” Cậu bé nghe nói mommy rơi vào trong biển, nếu không phải bị người khác ngăn cản, cậu bé cũng nhảy xuống cứu mommy.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùn trầm tĩnh, ôm người đi nhanh vào trong: “Gọi bác sĩ tới cho tôi!” Lạnh lùng ra lệnh.

Cả người Hà Tùng Nhân ướt đẫm bị kéo.

lên du thuyền, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hà Tuấn Khoa ôm Lâm Hương Giang rời đi, ánh mắt trở nên âm u.

An Thu Huyền tránh ở một bên, không ngờ nhanh như vậy Lâm Hương Giang đã được cứu lên, nói như vậy là cô không chết!

Trong phòng, Hà Tuấn Khoa mặt lạnh như múi băng.

“Nói, rốt cuộc là thế nào?” Người đàn ông mang theo âm thanh lạnh lẽo tức giận quát khẽ.

“Tổng giám đốc Khoa, là chúng tôi sơ sẩy không để ý cô Giang ở bên trong, không ai nhìn thấy cô ấy bị rơi xuống biến như thế nào…” Cấp dưới nơm nớp lo sợ đáp lời.

“Đồ vô dụng, cút đi!” Người đàn ông lại lạnh lùng quát một tiếng.

Lâm Hương Giang năm ở trên giường chỉ cảm thấy bên tai ầm ï, có âm thanh hung dữ.

của người đàn ông…

“Khụ khụ..” Cô ho khan vài tiếng bỗng dưng mở mắt ra Nghe thấy âm thanh, ánh mắt Hà Tuấn Khoa lập tức thay đổi, ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay cô: “Tỉnh rồi?”

Lâm Hương Giang cảm nhận được chỗ ngực rất khó chịu, đầu cũng rất đau, nhất thời không hiểu tại sao mình lại như vậy.

“Em… Sao em khó chịu như vật “Em rơi vào trong biển, suýt chút nữa thì chết đu: “Em rơi vào trong biển?” Cô cả kinh, lúc này mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê: “Đúng, không sai, em rơi vào trong biển, em đang gọi điện thoại, đột nhiên có người từ phía sau đẩy em…”

“Có người đẩy em? Ai?” Đôi mắt như chim ưng của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, ở dưới mí mắt của anh, vậy mà còn lớn mật dám xuống tay với cô như vậy “Em… Em không biết là ai, em không nhìn thấy” Cô ảo não lắc đầu, cố gắng muốn nhớ lại, nhưng thật sự là cô không nhìn thấy người đẩy cô xuống Thấy cô gõ đầu của mình, anh nhăn lại mi, kéo tay cô ta, giọng nói u ám trầm thấp: “Không nhìn thấy thì cũng đừng nghĩ nữa, vốn dĩ đã không thông minh, càng gõ lại càng ngốc”

Lâm Hương Giang chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, hai bàn tay trắng như phấn dừng ở trên ngực anh: “Anh mới ngốc.”

Anh cũng không ngăn cản, để mặc cho.

nắm tay của cô rơi xuống, chỉ là nét mặt nghiêm trọng, cô nói có người đẩy cô, vậy thì cần phải tìm ra người này, sao anh có thể cho.

phép người gây nguy hại cho cô tồn tại được?

“Mommy, mẹ tỉnh rồi? Mẹ có ổn không?”

Vốn dĩ Lâm Thanh Dương đã bị Hà Tuấn Khoa ra lệnh về phòng ngủ, nhưng cậu bé thật sự không ngủ được, vẫn luôn lo lắng cho mommy.

“Mẹ không sao.”

“Sao mẹ lại ngốc như vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi vào trong biển?” ngoài miệng Lâm Thanh Dương nói cô ngốc, trong lòng lại đau lòng đến không nhịn được.

Khoé mắt Lâm Hương Giang giật giật, có phải hai bố con thông đồng với nhau không, sao lại đều nói cô ngốc như thế?

“Nếu mẹ thật sự ngốc như vậy, có thể sinh ra một đứa con thông minh như con sao?”

“Đúng vậy, may mắn là con di truyền từ daddy”

Lâm Hương Giang suýt chút nữa thì bị cơn tức giận làm nghẹn, con chính là làm mẹ giận mà.

Lúc này lại có người gõ cửa đi vào, là An Thu Huyền.

“Chị Giang, chị không sao chứ? Nghe nói chị rơi vào trong biển, em lo lắng gần chết rồi” An Thu Huyền vừa đi đến đã nhìn thấy cả nhà ở bên nhau hoà thuận vui vẻ, trong lòng như bị một cây gai đâm vào.

Ánh mắt Lâm Hương Giang nhàn nhạt nhìn về phía cô, giọng nói cũng nhàn nhạt: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không có trở ngại gì” Sao cô lại cảm thấy hình như An Thu Huyền rất lo lắng vậy?

“Chị không sao là tốt rồi, em chỉ sợ chị lại xảy ra chuyện gì, lại rời xa anh Tuấn Khoa và Thanh Dương, nếu vậy thì phải làm sao đây?”

An Thu Huyền rất nghĩ cho hai bố con bọn họ.

Lâm Hương Giang liếc nhìn hai bố con một cái, nhẹ giọng nói: “Chị cũng đã trở lại rồi, sao có thể dễ dàng rời xa bọn họ nữa.

chứ?”

Trong lồng ngực An Thu Huyền dâng lên cảm xúc phức tạp, mặt ngoài vẫn mỉm cười hiểu chuyện: “Vậy chị nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy chị nữa” Sắc mặt cô ta trắng bệch ra khỏi phòng.

Ra cửa, cô ta oán hận nắm chặt nắm tay, thật đáng giận, nhanh như vậy mà Lâm Hương Giang đã tỉnh rồi!

Cô ta đi vào một góc không người, tức.

giận đến mức dùng một chân đá vào trên vách tường, khẽ nguyền rủa: “Lâm Hương Giang đáng chết, lần này coi như cô gặp may.

mắn, lần sau sẽ không may mắn còn có người cứu cô như vậy đâi “Là cô đẩy cô ấy xuống biển!” Phía sau n vang lên một giọng nam lạnh lẽo, khiến cô hoảng sợ.

Vừa rồi trong lúc nổi nóng, cô ta cho rằng ở đây không ai, ai ngờ chỗ ngã rẽ, Hà Tùng Nhân đang ở đó hút thuốc, nghe hết những lời cô ta nói.

“Anh, sao anh lại ở chỗ này? Muốn hù chết tôi sao?” An Thu Huyền che ngực lại tức giận mắng, cũng may là không phải người khác nghe được.

Nhưng mà giây tiếp theo, hẳn đột nhiên tới gần trước mặt, bàn tay bóp chặt cổ cô ta, trực tiếp ép cô ta lùi về trên vách tường, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói lạnh băng: “Nói, có phải cô đẩy cô ấy xuống không!”

An Thu Huyền ho khan vài tiếng, khó khăn hít thở: “Tôi… Đúng, là tôi đẩy, làm sao vậy?” Giọng nói rơi xuống, sức lực của hắn đột nhiên tăng lên, cô ta không thể hít thở Cô ta muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng sức lực của cô ta không thể chống lại hẳn, dần dần… Hô hấp càng ngày càng yếu, mặt cũng bởi vì thiếu oxy mà trở nên tím tái.

Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn thật sự muốn bóp chết cô ta sao?

Vào lúc cô ta cho rằng mình sắp chết, hẳn lại buông lỏng tay, lấy lại được hô hấp cô ta thở dốc từng hơi từng hơi, cơ thể dựa vào.

vách tường cũng nhũn ra ngã xuống Cô ta che cổ lại, nơi đó nóng rát đau đớn, cảm giác không thể hít thở quá khổ sở, oán hận trừng mắt với hản, nhất thời không nói nên lời.

Hà Tùng Nhân phủi phủi quần tây, ngồi xổm xuống đối diện với cô ta, âm thanh lạnh lẽo như là đến từ địa ngục: “Tôi cảnh cáo cô, không cho phép làm tổn thương cô ấy nữa, bằng không tôi có rất nhiều cách chơi chết côi”

An Thu Huyền nặng nề thở hổn hển, cơ thể run rẩy, dáng vẻ hắn thật sự âm trầm đến đáng sợ.

Anh ta lại đe doạ cô ta?

Cô ta vẫn không phát ra âm thanh, nảy.

sinh ác độc siết chặt nắm tay, cô ta chỉ muốn Lâm Hương Giang chết, khó như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc