TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 641: Tiếng động kỳ lạ

Mỗi buổi tối cô đều thấy anh tới biệt thự dỗ Bé Con, tuy rãng ngoài không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.

Cô không thể ngừng nghĩ rằng có lẽ không phải anh tới chăm sóc con gái mà chính là vì Nguyệt Hương ở trong đó, như vậy không phải một nhà ba người hòa thuận vui vẻ bên nhau hay sao?

“Thật sao? Cũng mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy Bé Con, nhân tiện tôi sẽ đi đón anh ấy rồi thăm đứa nhỏ luôn” Cũng không biết vì sao, đột nhiên đêm nay cô muốn tới biệt thự nhìn xem.

Cô không thể nói chính xác rãng liệu cô có thật sự muốn nhìn Bé Con hay không, hay là để ý anh với Nguyệt Hương ở cùng với nhau.

Đương nhiên là quản gia không ngăn cản cô, cũng không cần ông ta dẫn đường, liền nhờ người chở cô đến công viên bằng xe điện, ba bốn phút nữa là đến nơi.

Lúc Lâm Hương Giang đi vào biệt thự liền cảm thấy có chút kỳ quái, sao hôm nay lại yên lặng thế nhỉ?

Cho dù Bé Con có đang ngủ thì cũng không yên lặng tới mức như thế chứ?

Cô tiếp tục đi vào bên trong, đến một mống người cũng chẳng thấy, cũng không nhìn thấy Hà Tuấn Khoa và Nguyệt Hương đâu, ngay cả dì Dư cũng không thấy.

Kỳ lạ, mọi người đi đâu hết rồi?

“Tuấn Khoa, anh có ở trong này không?”

Cô tiếp tục đi vào bên trong, đồng thời gọi tên của Hà Tuấn Khoa Đi sâu vào bên trong là tới phòng rồi, chẳng lẽ anh đang ngủ cùng với đứa nhỏ hay sao?

Cô đang định đi qua thì không biết dì Dư từ đâu chui ra chắn ngay trước mặt cô: “Gô.

Cô Giang, sao cô lại tới đây?” Bà ta cảm thấy vô cùng lo lắng khi nhìn thấy Lâm Hương Giang.

Giản Tích nhìn bà ta thì nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của bà †a, trong lòng của cô không khỏi nghỉ hoặc liền hỏi: “Tổng giám đốc Hà đâu?” Không phải anh quay về nhà chính rồi chứ?

“A? Tổng giám đốc Hà… Cậu ấy vừa mới đi rồi ạ” Dì Dư nuốt nước bọt, cố gắng không quá căng thẳng trước mặt cô.

“Thật sao? Vậy sao cả đoạn đường lúc nãy tôi không thấy anh ấy?” Lâm Hương Giang có.

chút không tin tưởng.

“Có lẽ hai người bỏ lỡ nhau, không tin thì cô cứ quay về nhà chính thì sẽ gặp cậu ấy” Dì Dư hết hồn, không ngờ bà ta lại nói dối một cách bình tĩnh như thế.

Lâm Hương Giang tạm thời tin lời của bà ta, cũng không chắc bà ta có lừa cô không, thế nhưng vẻ mặt của bà ta lại quá kỳ lạ, dường như có chuyện gì đó thì phải?

“Để tôi vào thăm Bé Con đã” Cô nói xong liền đi về phía căn phòng.

Dì Dư liền ngăn cản cô, thậm chí lại còn lớn tiếng hơn lúc nấy: “Không cần đâu!”

Bị Lâm Hương Giang nhìn chăm chú với vẻ kỳ quái thì bà ta mới nhận ra phản ứng của mình vô cùng kỳ quái, liền vội vàng cười giải thích: “Cô chủ nhỏ đã ngủ rồi ạ, tổng giám đốc Hà vất vả lắm mới dỗ con bé ngủ được, nếu như cô đi vào đánh thức con bé dậy thì có thể đêm nay chúng tôi sẽ không được nghỉ ngơi ạ”

Lâm Hương Giang nghĩ nghĩ thì thấy bà ta nói cũng không sao, vì thế cô liền nói: “Vậy được rồi, ngày mai rảnh thì tôi sẽ tới thăm con bé”

“Vâng ạ, bà chủ đi thong thả ạ”

Cô còn chưa nói đi mà dì Dư đã sốt ruột muốn cô đi rồi sao?

Lâm Hương Giang không đoán ra dì Dư muốn làm gì, khi cô xoay người định rời đi, thì một tiếng bộp vang lên, đột nhiên trong phòng truyền ra thanh âm vô cùng kỳ quái, không biết là cái gì rơi xuống đất?

“Tiếng gì vậy?” Lâm Hương Giang liền hỏi.

Dì Dư cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, vì lo lắng mà trên trán đổ đầy mồ hôi: “Tôi… Có thể là Nguyệt Hương không cẩn thận đánh rơi đồ vật gì đó”

“Để tôi vào xem sao, lỡ như đứa nhỏ gặp chuyện gì thì không hay lắm” Lâm Hương Giang có chút lo lắng.

“Cô Giang, cô cứ về trước đi, cô chủ nhỏ.

không sao đâu ạ” Dì Dư cứ luôn miệng khuyên cô đi Lâm Hương Giang lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta, vẻ mặt cũng trầm xuống: “Tôi muốn vào mà dì cũng dám ngăn cản tôi ư?” Nhất định bên trong có cái gì đó!

Dì Dư lâm vào ngõ cụt không biết phải làm sao: “Tôi..” Bà ta quả thật không có tư cách ngăn cản cô, hay là cứ để là cho cô vào xem cũng thế!

Bình luận

Truyện đang đọc