TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 742: Muốn đòi con

Đào Hương Vĩ như không nghe thấy tiếng cự tuyệt của Nguyễn Cao Cường, cô trực tiếp nói với ông cụ Nguyễn Cao: “Nếu như anh ta đồng ý sau này không quấy rầy tôi, đồng thời giao quyền nuôi dưỡng Vân Nhi cho tôi, tôi có thể không kiện anh ta”

Cô muốn đón con gái về, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nguyễn Cao Khải híp mắt, lập tức nói: ‘Được, quyết định theo ý cô.”

Tuy rằng ông ta cũng luyến tiếc Vân Nhi, nói không chừng đây là đứa con duy nhất của Nguyễn Cao Cường, nhưng dù sao cũng tốt hơn là để nó phải ngồi tù.

Huống chỉ ông ta chỉ đồng ý giao quyền nuôi dưỡng con bé cho cô, nếu Cao Cường muốn gặp con, bọn họ có quyền thăm hỏi.

“Cháu không đồng ý! Vậy còn không bảng cháu đi ngồi tù!”

Nguyễn Cao Cường tuyệt đối không lấy con gái ra để đổi tự do cho mình.

Nguyễn Cao Khải không để ý tới lời kháng nghị của anh mà nhìn về phía Vân Nhi, cố làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vân Nhi, cháu muốn ở cùng mẹ hay là ở cùng ba?”

Đào Vân Nhi nhìn ba sau đó lại nhìn mẹ, cô hỏi: “Mẹ, có phải con đi với mẹ thì mẹ sẽ không để ba phải ngồi tù nữa không?”

Đào Hương Vi gật đầu: “Đúng vậy”

“Vậy được rồi, mẹ, con đi với mẹ, mẹ đừng bắt ba phải ngồi tù nữa” Đào Vân Nhi không chút do dự nói.

Chỉ nháy mắt, tâm tình của Đào Hương Vi đã trở nên phức tạp. Vì không để Nguyễn Cao Cường phải ngồi tù nên con gái mới bằng lòng đi với cô sao?

“Vân Nhi, ba không cần con làm như vậy!” Giọng nói của Nguyễn Cao Cường rất nặng. Đột nhiên anh cảm thấy có một cô con gái như vậy, cho dù phải ngồi tù cũng không sao cả.

“Ba, ba phải sống thật tốt, Vân Nhi không muốn thấy ba phải ngồi tù. Con biết ba và mẹ đã tách ra, hai người không thể làm người yêu nữa nhưng cũng không cần làm kẻ thù, có được không?” Đây là tâm nguyện nho nhỏ cũng là tâm nguyện duy nhất của cô bé.

Lời của cô bé khiến hai người lớn đều im lặng. Đột nhiên bọn họ phát hiện, vậy mà bọn họ lại kém cả một đứa bé.

“Hai người nghe một chút, Vân Nhi đã suy nghĩ nhiều vì hai đứa thế nào? Vì Vân Nhi, hai đứa chia tay trong hòa bình đi”

Nguyễn Cao Khải không thể nhịn được nữa nói.

Đào Hương Vi không hiểu nhìn anh, này thì tính là điều kiện gì?

Anh không thể nhìn thấy cô có cuộc sống hạnh phúc sao?

Hay là anh muốn phá hư nhân duyên của cô?

Chẳng qua anh vốn là loại người keo kiệt hẹp hòi như vậy, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô quen biết anh.

“Nguyễn Cao Cường, tôi muốn ở cùng ai, muốn gả cho người nào, những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.

Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không lui tới” Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống tương lai của cô?

“Cô cũng có thể không đồng ý, tôi có thể trực tiếp đi ngồi tù, quyền nuôi dưỡng Vân Nhi cô vĩnh viễn đừng mong có thể có được. Tôi không hy vọng sau này con bé có cha dượng hoặc nghe được chuyện cha dượng đối xử không tốt với con bé” Nguyễn Cao Cường lạnh mặt, giọng nói không có chút đùa giỡn nào.

Anh sợ Vân Nhi bị cha dượng ngược đãi hay là sợ thân phận ba con bé của anh bị thay thế?

Anh không tự tin như vậy sao?

“Anh suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không tìm cha dượng gì cho con bé hết. Bởi vì anh, tôi đã sớm thất vọng với đàn ông, tôi sẽ không yêu thêm bất kỳ một người đàn ông nào khác, càng không thể nào gả cho bất kỳ một người đàn ông nào khác” Cô lạnh lùng nói.

“Nói như vậy, cô đồng ý với điều kiện của tôi? Vậy cô cũng phải ký hợp đồng”

“Ký hợp đồng gì?” Đào Hương Vi nhíu mày.

“Chính là không gặp gỡ Phạm Văn Đồng, sẽ không gả cho anh ta” Anh nhất định muốn cô đồng ý điểm này.

“Anh…” Cô thật lòng cảm thấy anh bị thần kinh, chuyện này có gì hay mà ký hợp đồng?

Bình luận

Truyện đang đọc