TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 621: Người đàn ông dã man!

“Chuẩn bị xong rồi à?” Anh ta mỉm cười hỏi.

“Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi”

“Không lâu, tôi biết nữ nghệ sĩ trang điểm cần phải kỹ càng một chút, tôi có thể hiểu được” Anh ta thực sự là một người rất chu đáo.

“Hai người chuẩn bị tốt rồi chứ? Không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu chụp” Đạo diễn đi tới, nói với hai người.

“Tôi không có vấn đề gì” Đào Hương Vi trả lời.

“Lúc nào bắt đầu cũng được” Phạm Văn.

Đồng cũng nói theo.

“Được, bây giờ chúng ta bắt đầu chụp ảnh, mọi người mau di chuyển về vị trí của mình đi” Đạo diễn ra lệnh, mọi người lập tức quay trở lại công việc của mình.

Đèn bật sáng, hai người đứng ở chỗ được.

chỉ định, đạo diễn dạy bọn họ tạo nhiều tư thế khác nhau, thân phận hiện tại của bọn họ chính là sự tiếp nối của couple ở trong phim, hai người họ là người yêu của nhau nên tư thế sẽ càng thân mật hơn.

“Nào, bây giờ hai người nhìn đối phương, trong mắt phải có loại tình cảm giữa những người yêu nhau… Đúng rồi, tới gần hơn một chút” Đạo diễn ở một bên hướng dẫn.

Theo yêu cầu của đạo diễn, Đào Hương Vi hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, tưởng tượng rằng anh ta là người yêu của mình… Không hiểu sao khuôn mặt điển trai của Phạm Văn Đồng lại biến thành Nguyễn Cao Cường!

Chỉ trong nháy mắt, tâm trí của cô ta bị kéo trở lại thực tại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ phiền muộn. Tại sao cô ta lại nhớ đến người đàn ông thối đó chứ?

“Đào Hương Vị, cô đang làm gì vậy?

Không phải bảo cô nhìn Phạm Văn Đồng sao?

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đạo diễn bất mãn, hét lên.

“Xin lỗi, tôi chưa nhập vào trạng thái, chúng ta hãy bắt đầu lại” Cô ta lập tức xin lỗi.

Đạo diễn liền cho cô ta một cơ hội để chuẩn bị cho cảnh quay lại.

Đột nhiên Phạm Văn Đồng vươn tay ôm eo cô ta, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, cúi đầu sát lại gần trước mặt cô ta, nhìn cô ta rồi nở nụ cười ấm áp: “Có phải tại tôi không thể khiến cô nhập vào trạng thái không? Cô hãy nhìn vào ánh mắt của tôi”

Đào Hương Vi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta, mùi hương trên người anh ta thoang thoảng như gió xuân, rất khác với mùi hương lạnh lẽo của Nguyễn Cao Cường.

Phạm Văn Đồng có thể mang lại cho mọi người sự ấm áp, trong khi Nguyễn Cao Cường lại mang đến cho mọi người sự lạnh lẽo.

Cô †a nhìn vào mắt anh ta, không hổ là người trẻ tuổi nhưng lại có thân phận là ảnh đế, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến cô ta suýt chút nữa rơi vào tay giặc, ánh mắt của anh ta tràn đầy tình cảm.

Mặc dù đã khống chế được bản thân, nhưng cô ta vẫn bị ánh mắt của anh ta thu hút mà nhìn chăm chăm đối phương không chớp mắt.

Nhiếp ảnh gia đã chụp được khoảnh khắc này, có vẻ như bọn họ sắp hôn nhau.

Một tiếng “Bụp!” vang lên một cách đột ngột, đèn trong studio đã tắt đi một nửa, mọi người không khỏi ngạc nhiên thảng thốt.

“Các người đang chụp cái quỷ gì vậy?”

Nguyễn Cao Cường quát lớn, sải bước đi về phía Đào Hương Vi.

Chỉ chụp ảnh tạp chí thôi mà cô ta đã ôm ôm ấp ấp với Phạm Văn Đồng rồi? Liệu có phải cảnh tiếp theo sẽ là hôn nhau ở trước mặt mọi người không?

Đào Hương Vi còn chưa kịp phản ứng thì trên cánh tay đã cảm nhận được sự đau đớn.

Một cỗ sức mạnh kéo cô ta ra khỏi vòng tay của Phạm Văn Đồng. Ngay sau đó, cô ta đụng phải một lồng ngực vô cùng rắn chắc!

Hơi thở của người đàn ông này, cô ta đã quá quen thuộc rồi, không cần ngẩng đầu lên cũng biết rằng lúc này anh ta đang cau mày, dáng vẻ lạnh lùng và hung dữ.

“Đây không phải là… Tổng giám đốc Cường của nhà họ Nguyễn Cao sao?” Đương.

nhiên là đạo diễn biết người tới là ai, thấy dáng vẻ lạnh lùng, giống như sắp giết người của anh ta, đạo diễn mỉm cười, hỏi với vẻ cực kỳ cẩn thận: “Tổng giám đốc Cường… Đây là Đào Hương Vĩ chọc anh tức giận sao?”

Nguyễn Cao Cường cũng không thèm nhìn đạo diễn mà nhìn người phụ nữ ở trong ngực với vẻ lạnh lùng: “Nói đi, anh ta đụng vào chỗ nào? Tôi sẽ chặt tay anh ta!”

Một câu này khiến mọi người xung quanh lập tức sợ hãi, hít vào một hơi lạnh lẽo, đúng là người đàn ông dã man!

Bình luận

Truyện đang đọc