TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 823: Chúng ta kết hôn đi

Hô hấp của ông cụ hô hấp có chút gấp gáp, gân xanh trên trán cũng theo đó mà nổi lên, ông cụ trợn mắt, giận dữ nhìn anh nói: “Được thôi, tao sẽ không ép mày nữa, thay vào đó tao sẽ sai người đi chấm dứt cuộc đời của con bé kia. Tao tin rằng không còn con bé đó ảnh hưởng, sau này chắc chắn mày sẽ không phạm bất cứ một sai lâm nào nữa”

Nghe vậy Nguyễn Cao Cường giật mình thốt lên: “Ông nội” Ông cụ nói vậy là muốn mạng của Đào Hương Vi ư?

“Ông à, ông không thể làm như vậy được” Bây giờ anh cảm thấy rất lo lắng.

Nguyễn Cao Khải nhắm hai mắt lại bày ra dáng vẻ không muốn nhìn thấy Nguyễn Cao Cường nữa: “Mày đi đi, nếu mày có thể không cưới Nam Thùy Dương, tao cũng có thể làm cho người phụ nữ kia biến mất khỏi thế giới này”

Nguyễn Cao Cường siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Ông làm thế này là đang muốn dùng tính mạng của cô ấy để ép buộc cháu đấy ư?”

Nguyễn Cao Khải làm như không nghe thấy câu hỏi của anh, vẫn tiếp tục nhắm mắt, không lên tiếng.

“Ông nội.” Giọng điệu của Nguyễn Cao Cường nặng nề, nhưng ông cụ không hề có ý định trả lời anh.

Anh biết rất rõ ông nội mình muốn gì, hoặc là cưới Nam Thùy Dương, hoặc là Đào Hương Vi phải chết.

“Không còn cách nào khác nữa sao ạ?” Nguyễn Cao Cường nhìn ông cụ tiếp tục hỏi.

Nguyễn Cao Khải vẫn không lên tiếng.

Nguyễn Cao Cường biết, từ trước đến giờ ông cụ là người rất quyết đoán, nói một là một nói hai là hai. Nếu ông cụ đã nói muốn Đào Hương Vi biến mất, chắc chắn sẽ sai người đi làm chuyện đó thật.

Đương nhiên anh không thể trơ mắt nhìn Đào Hương Vi không dưng mất mạng.

Mãi một lúc lâu sau, anh buộc phải thỏa hiệp: “Được… Cháu đồng ý với ông, cháu sẽ kết hôn với Nam Thùy Dương, mong ông giữ lời không tìm người đến làm tổn thương Đào Hương Vi”

Nghe được lời này của anh, lúc này ông cụ mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vẩn đục nhìn chăm chằm vào anh bảo: “Thế thì mày phải chuẩn bị nhanh một chút, tốt nhất là trong một tuần chuẩn bị lễ kết hôn cho ổn thỏa” Nguyễn Cao Cường biết, ông cụ nói vậy nghĩa là đã chấp nhận yêu cầu của mình.

Nguyễn Cao Cường siết chặt nắm đấm, nặng nề phun ra một chữ: “Vâng”

“Tao mệt rồi, mày có thể xéo, sau khi quyết định được thời gian tổ chức lễ kết hôn nhớ báo với tao một tiếng” Nói xong, ông cụ để chị Phương dìu đi nghỉ ngơi, không muốn nhiều lời với Nguyễn Cao Cường thêm nữa.

Nguyễn Cao Cường vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt anh không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, thế nhưng đôi mắt lại tiết lộ tâm trạng phức tạp của anh lúc này.

Nguyễn Cao Cường không biết bản thân trở lại biệt thự bằng cách nào, Nam Thùy Dương vẫn ân cần chào đón anh như thường ngày, vẫn giúp anh treo áo khoác.

Đột nhiên Nguyễn Cao Cường nắm chặt cổ tay của cô ấy, mắt phượng mang chút u ám sầu muộn, nhìn cô nói: “Nam Thùy Dương, chúng ta kết hôn đi”

Nam Thùy Dương nghe vậy lập tức sửng sốt, không dám tin tưởng nhìn lại anh, chần chờ hỏi: “Anh… Vừa nói cái gì cơ?”

“Anh nói chúng ta kết hôn đi, tổ chức trong tuần này luôn.” Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào mắt cô nói.

Nam Thùy Dương cảm thấy rất bối rối, không biết lúc này nên vui hay gì nữa, cô thầm nghĩ: “Anh ấy vừa nói muốn kết hôn với mình đấy ư?”

“Vì… Vì sao thế?” Cô vẫn sợ đây chỉ là một giấc mộng.

“Anh đã nói rồi, anh muốn chịu trách nhiệm với em” Nguyễn Cao Cường khẽ nói.

Có lẽ do Nam Thùy Dương quá vui nên không mấy chú ý đến biểu hiện của Nguyễn Cao Cường. Cô cho rằng anh thật lòng thật dạ muốn kết hôn với mình, cô cúi đầu, bày ra dáng vẻ vô cùng thẹn thùng nói: “Anh nói như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, em nghe anh”

Bình luận

Truyện đang đọc