TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 761: Có việc

“Tổng giám đốc Cường, anh có gì cần sai bảo sao?”

Nguyễn Cao Cường trầm mặt nói: “Anh mang vài người tới phòng riêng của cô ấy nhìn xem, có thể thì đưa cô ấy đi đi”

Mặc kệ cô ấy có bị quy tắc ngầm hay không, anh không thể để cô ăn cơm chung với những người đó.

Dù nói thế nào cô cũng là mẹ của con gái anh, cô cũng không làm hỏng danh dự ảnh hưởng tới con gái.

Tuy răng anh không chỉ mặt gọi tên, nhưng Mộ Dung Bạch vừa nghe đã hiểu, lập tức nói: “Vâng” Chung quy, anh vẫn là không có cách nào khác mặc kệ chuyện của cô.

Khi Mộ Dung Bạch dẫn người xông thẳng vào phòng riêng, vừa lúc nhìn thấy Đào Hương Vi cầm bình rượu đập lên đầu người đàn ông đang muốn cưỡng ép cô!

Lúc đó, tổng giám đốc Từ cứng đờ người, ngay cả những người bên cạnh cũng bị dọa đến không kịp phản ứng.

Mãi tới khi có máu tươi chảy từ trên đầu ông ta xuống, ông ta mới lấy lại tinh thần, đôi mắt trừng tới muốn rách cả mí mắt giận dữ nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới người, muốn xẻ cô thành tám mảnh!

“Gái điếm thúi! Mày dám đánh tao? Xem tao làm sao chơi chết mày!” Tổng giám đốc Từ bóp cổ cô.

Đào Hương Vi còn chưa cảm thấy khó thở, bàn tay trên cổ đã buông lỏng.

Mộ Dung Bạch dẫn người chạy tới kéo tổng giám đốc Từ ra.

“Cô Đào, cô vẫn ổn chứ?” Mộ Dung Bạch thấy cô chật vật vô cùng, váy cũng bị xé nát, vội vã cởi áo khoác của mình ra phủ kín lấy cô.

“Các người là ai? Ai cho các người vào?” Tổng giám đốc Từ lớn tiếng quát, ông ta rất muốn bóp chết Đào Hương Vị “Tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Cường tập đoàn Nguyễn Cao, dựa theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Cường tới đón cô Đào rời đi” Mộ Dung Bạch báo thẳng thân phận.

Nguyễn Cao Cường…

Đám người trong phòng riêng đưa mắt nhìn nhau. Đối với bọn họ, tập đoàn Nguyễn Cao không phải tồn tại bọn anh có thể đắc tội.

Tổng giám đốc Từ còn đang bực bội, ông ta mắng to: “Nguyễn Cao Cường là cái thá gì? Không phải anh ta đã bị người phụ nữ này đá sao? Còn quản lắm chuyện như vậy làm gì?

Mộ Dung Bạch thờ ơ liếc nhìn ông ta: “Tôi khuyên ông nên tới bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì hơn” Dứt lời, anh ta che chở đưa Đào Hương Vi rời đi.

“Gái điếm thúi, cô bồi thường cho tôi! Dám đập ông đây bị thương rồi bỏ chạy? Ông đây sẽ không để yên cho cô!” Cơn giận của tổng giám đốc Từ còn chưa giảm, nếu không phải ông ta đang bị người giữ lại, ông ta đã sớm bổ nhào tới xé xác Đào Hương Vĩ.

Mộ Dung Bạch đưa Đào Hương Vi ra ngoài: “Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không?”

Từ nãy cho tới giờ, Đào Hương Vi vẫn đang hoảng hốt. Mãi tới khi nghe thấy anh ta mở miệng cô mới phục hồi tinh thần: “A? Không cần” Cô vô thức lắc đầu, còn chưa nghĩ tới chuyện vì sao Nguyễn Cao Cường lại biết cô ở đây?

“Nhưng tay cô đang chảy máu..” Mộ Dung Bạch nhắc nhở cô.

Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện đúng là lòng bàn tay.

mình có máu thật, đại khái là do ban nãy cô dùng bình thủy tinh đập tổng giám đốc Từ không cẩn thận làm tay bị thương.

“Chính tôi tự tới bệnh viện là được” Cô không muốn nợ Nguyễn Cao Cường thêm.

Thấy cô muốn cởi áo khoác ra, Mộ Dung Bạch nói: “Cô cứ mặc trước đã, coi như là tôi cho cô mượn. Tuy răng tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Cường, nhưng cô cũng có thể coi tôi là bạn, là tôi giúp cô, cô không nợ tổng giám đốc Cường cái gì hết” Anh ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô.

Đào Hương Vi cũng cảm thấy mình cần một chiếc áo.

khoác để che giấu thảm trạng hiện tại, vì vậy cô lấy ý tốt của anh ta: “Cảm ơn anh, tôi giặt quần áo xong sẽ trả lại cho anh”

Mộ Dung Bạch cười: “Cái này dễ nói, tôi cũng không thiếu một bộ quân áo”

Sau đó anh ta bắt một chiếc taxi giúp cô, nhìn cô lên xe rời đi rồi anh ta mới trở về báo cáo cho Nguyễn Cao Cường.

Đào Hương Vi không tới bệnh viện mà trực tiếp về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc