TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 467: Người mà anh chờ đợi cuối cùng cũng đã đến

Sở Khả Vy trang điểm xong, cũng đã thay một bộ váy cưới xa xỉ, đang đứng trước gương thử đồ nhìn bản thân ở trong gương .Jess lúc này bước vào, cúi người sát vào.

trước mặt cô ấy rồi thì thầm nói: “Thưa cô cả, người của nhà họ Sở đều không đến, ông chủ cũng không đến.

Mặc dù đã biết đáp án như thế này từ lâu rồi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút không vui.

Xem ra ba sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này.

Mặt cô ấy lạnh lùng, bộ dạng giả vờ như mảy may không hề quan tâm: “Tùy ý ông ấy, ông ấy không đến, tôi hôm nay cũng nhất định phải lấy người ta, Henry chính là con rể của ông ấy!”

“Bên ngoài chuẩn bị như thế nào rồi?” Cô ta đổi chủ đề.

“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi nghỉ thức hôn lễ bắt đầu.”

“Henry đâu?” Cho đến bây giờ, cô ta vẫn có chút lo lắng rằng anh sẽ nuốt lời.

“Cậu Henry từ sớm đã thay trang phục chú rể rồi, cậu ấy đang đợi cô.” .Jess báo cáo với cô ta, tóm lại mọi thứ đều đang năm trong tầm kiểm soát của bọn họ.

“Được rồi, vậy thì chuẩn bị bảt đầu đi” Cô ta muốn nhanh chóng hoàn thành buổi lễ.

Trong nhà thờ, tất cả khách mời mà Sở Khả Vy mời đều đã đến, cô ta còn mời cả phóng viên truyền thông đến đưa tin về hôn lễ, cô ta muốn để cho tất cả mọi người biết rằng cô ta gả cho ai Vì vậy, cho dù Sở Châu Nam không thừa nhận đứa con rể Hà Tuấn Khoa này thì cũng vô Ích.

Hà Tuấn Khoa lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những người khách ngồi cách đó không xa đang bàn tán xôn xao về anh.

“Cũng không biết cô cả nhà họ Sở thích anh ta ở điểm nào nhỉ? Đột nhiên lại muốn gả cho với người có khiếm khuyết trên cơ thể như thế này?”

“Có lẽ là thích vừa ý khuôn mặt đó của anh ta. Cô xem anh ta đẹp trai nhường nào, tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp trai như vậy.”

“Đẹp trai có thể thành cơm để ăn sao?

Nghe nói gia đình của anh ta rất bình thường, hoàn toàn không xứng với cô cả Hạ.”

“Vậy thì có liên quan gì chứ? Cô cả có thể nuôi sống anh ta không phải là đủ rồi sao.

Nếu như tôi có tiền, cũng sẽ nuôi một em chàng cún con (chàng cún con là trai trẻ thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần) có nhan sắc…”

Hà Tuấn Khoa vẫn cứ nhắm mắt lại, như là không nghe thấy những lời đó, ở trong mắt của những người đó, anh trở thành người đàn ông được Sở Khả Vy bao nuôi rồi sao?

Cốc Nam Ninh bước đến bên cạnh anh, cúi đầu nói điều gì đó vào tai anh.

Anh lúc này mới mở mắt ra, một cặp mắt đại bàng sắc bén lạnh lùng, thật sự không giống như là người được Sở Khả Vy nuôi sống, ngược lại giống như là đã bị anh chinh phục.

Cũng không biết Cốc Nam Ninh đã nói cái gì với anh, trong đáy mắt anh lóe lên sự lạnh lùng, đôi môi mỏng khế mở ra: “Tốt lắm, tôi đang đợi ông ta đây.”

Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tình trạng của Lâm Hương Giang hôm nay càng tồi tệ hơn, mặc dù Sở Khả Vy đã sai người làm cho cô uống thuốc và cũng đã điều trị một chút vết thương ở ngực, nhưng căn bản là chẳng có tác dụng gì.

Dựa theo ý của Sở Khả Vy là cho cô còn chút hơi thở là đủ rồi, để cô nhìn bọn họ tổ chức xong xuôi hôn lễ, dù cô sống hay chết thì đều là sinh mệnh của cô.

Lúc này, người làm đang cầm chiếc máy tính bảng để ở trước mặt cô, trên màn hình đang chiếu phát sóng trực tiếp hôn lễ.

Sở Khả Vy nhất định muốn cô nhìn thấy cảnh tượng bọn họ thành vợ thành chồng!

Âm ầm ầm… cánh cửa sắt của phòng thí nghiệm bị người gõ vang lên, nói chính xác là đập, muốn đập tung cửa sắt ra.

“Ai đó?” Người làm đứng dậy đi tới xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Người ở bên ngoài không trả lời, vẫn đang đập cửa.

Người làm chỉ có thể mở cánh cửa sắt ra, hàng chục người cầm khẩu súng trên tay xông vào, người làm mở cửa trực tiếp bị một phát súng bắn chết!

Tiếng súng kinh động làm thần kinh của Lâm Hương Giang căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử đột nhiên co rút lại khi nhìn thấy người vừa xông vào…

Sở Khả Thiên!

Sở Khả Thiên đem theo thuộc hạ của mình bước vào, nhìn quanh một vòng phòng thí nghiệm, cười chế nhạo: “Lòng dạ Sở Khả Vy thật rất tăm tối, không ngờ lại làm một cái phòng thí nghiệm người chết. Chị ta cũng không sợ buổi tối không ngủ được à!”

Lời nói của anh ta vừa dứt liền đi về phía Lâm Hương Giang đang bị nhốt ở trong góc, nhìn cô nằm ở trên mặt đất, với một bộ dạng nửa sống nửa chết, trong mắt hiện lên nụ cười khẩy.

Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cô, vuốt đi sợi tóc rối bù trên mặt cô ra, rồi thở dài tấm tắc: “Nhìn thấy cô bị Sở Khả Vy khiến cho thê thảm như thế này, trong lòng tôi cũng sảng khái đôi chút”

Máy tính bảng bên cạnh vẫn đang phát trực tiếp tình hình hiện trường hôn lễ, chưa đầy nửa tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu.

“Sở Khả Vy quá biến thái rồi, còn làm buổi phát trực tiếp cho cô xem? Xem cái này nhàm chán lắm, chỉ bằng tôi đưa cô đi đến hiện trường xem nhé?” Anh ta nói xong trực tiếp đập nát máy tính bảng.

Lâm Hương Giang không hiểu vì sao Sở Khả Thiên lại có thể xuất hiện ở đây, hình như là anh ta tự đột nhập xông vào, Sở Khả Vy cũng không hề biết.

Thuộc hạ của Sở Khả Thiên đã tìm thấy chìa khóa của sợi dây xích từ thi thể của người làm, sau đó đưa cho anh ta Anh ta cầm chìa khóa quơ qua quơ lại trước mặt cô: “Thế nào? Có muốn ra ngoài không?”

Lâm Hương Giang có thể chắc chắn rằng anh ta đang giả vờ tốt bụng, trực tiếp nhắm mắt lại không muốn để ý đến anh ta.

“Không muốn đi? Còn muốn bị nhốt ở đây chờ chết sao?” Trong mắt Sở Khả Thiên xẹt qua sự hung tàn: “Cho dù chết cô cũng không thể chết ở nơi này được!” Anh ta nói xong mở khóa ra, trực tiếp xách cô đứng lên!

Lâm Hương Giang rốt cuộc cũng lên tiếng, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng trừng trừng nhìn anh ta.

Phải biết rằng, cô của hiện tại hoàn toàn không có khả năng phản kháng, Sở Khả Thiên muốn giết muốn róc xương lóc thịt, cô cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Sở Khả Thiên bên ngoài cong môi cười nhưng bên trong thì không: “Đương nhiên là sẽ đưa cô đến hiện trường hôn lễ, tận mắt chứng kiến bọn họ trở thành vợ chồng!”

Anh ta không thể để Sở Khả Vy tùy ý cưỡng đoạt người từ trong tay anh ta đi được.

Anh ta không thể buông tha cho Lâm Hương Giang, cho nên anh ta vẫn luôn âm thầm bí mật thăm dò Sở Khả Vy đã nhốt cô ở đâu.

Sở Khả Vy muốn kết hôn thuận lợi suôn sẻ à?

Không có cửa đâu!

Lâm Hương Giang bị Sở Khả Thiên kéo ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đưa lên xe của anh ta.

Đầu óc cô có chút choáng váng, cô từ lâu đã đoán được, hôn lễ của Sở Khả Vy và Hà Tuấn Khoa không thể hoàn thành, nhưng lại không ngờ rằng là Sở Khả Thiên đến cướp cô đi.

Trong nhà thờ, Sở Khả Vy trong bộ váy cưới màu trắng tinh khiết đứng bên cạnh Hà Tuấn Khoa, trên mặt khó che đi được một chút nụ cười hạnh phúc.

Vị linh mục đang tuyên đọc lời thề, ở hiện trường chỉ nghe thấy giọng nói của vị linh mục, xem ra có vẻ linh thiêng và bất khả xâm phạm.

Sau cùng của lời thề, vị linh mục nhìn về phía hai người, hỏi đàng trai trước: “Con có bằng lòng lấy cô Sở Khả Vy làm vợ không?”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào người đàn ông ngồi trên xe lăn, Sở Khả Vy cũng nhìn về phía anh, trong đáy mắt là sự mong đợi vô tận, cô ấy đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi Vẻ Hà Tuấn Khoa luôn luôn thờ ơ, như thể người kết hôn không phải là anh, anh chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem.

Anh im lặng một lúc lâu rồi mới thản nhiên không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi…”

Khoan đã!” Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên ở cửa nhà thờ.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Chỉ có Hà Tuấn Khoa không quay đầu lại, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đại bàng, người mà anh ta chờ đợi cuối cùng đã đến rồi.

Sở Khả Vy cũng nhìn sang, chỉ thấy ba nổi giận đùng đùng xuất hiện, thậm chí còn dẫn theo đội cảnh vệ của ông ta đến đây!

Điệu bộ này thoạt nhìn chính là đến làm loạn hôn lễ, bộ dạng hoàn toàn không phải để chúc phúc cho bọn họ.

“Ba? Ba đây là muốn làm cái gì vậy?” Sở Khả Vy khó hiểu nhìn ba.

Sở Châu Nam đi đến với vẻ mặt tức giận và lạnh lùng, đến trước mặt của bọn họ, lại trực tiếp cầm khẩu súng của đội cảnh vệ nhắm vào Hà Tuấn Khoa, nhưng nói với con gái rằng: “Không cho phép con kết hôn với cậu ta, ba phải bắn chết cậu ta!”

Ông ta vừa đến đã mang theo khẩu súng, khiến mọi người có mặt ở đó đều hoảng sợ.

Sở Khả Vy cũng kinh h: ội vàng giữ tay cầm khẩu súng của ông ta lại: “Ba, ba không chúc phúc con thì thôi đi, dựa vào cái gì mà muốn lấy mạng của chồng con chứ?”

“Chồng? Hừi Cậu ta vẫn chưa phải! Ba nói cho con biết, hôn lễ này không được tính, ba có chết cũng sẽ không để cho các con kết hôn!” Cơn tức giận của Sở Châu Nam rất lớn, không biết là ai đã chọc giận ông ta.

Hà Tuấn Khoa đang bị nòng súng nhắm vào vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi môi mỏng còn cong lên cười như không cười.

‘Vẻ mặt của anh lọt vào trong mắt Sở Châu Nam liền biến thành tràn đầy khiêu khích!

Bình luận

Truyện đang đọc