TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 721: Khách

“Cháu về rồi sao, qua đây chào hỏi đi, đây là bác Tôn của cháu” Ông cụ Nguyễn Cao nói với anh.

Nguyễn Cao Cường nhìn vẻ mặt ông nội, cũng không thấy ông ta nhiệt tình với vị khách này là bao, hẳn đây là bạn cũ của nhà họ Nguyễn Cao trước kia, cũng chính là bạn bè lúc ba anh ta quản lý nhà họ Nguyễn Cao.

“Bác Tôn” Anh lễ phép chào hỏi, lẽ nào ông nội gọi anh trở về chỉ vì chào hỏi người bạn cũ này một chút?

Tôn Minh Hải quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, lập tức nói: “Cũng có vài phần khí khái của ba cháu năm đó.” Không biết lời này của ông ta là khen hay là chê?

Ông ta dừng một chút rồi trực tiếp nói với Nguyễn Cao Cường: “Nghe nói hôm nay nhà họ Nguyễn Cao được cháu dẫn dắt không tồi chút nào.”

Nguyễn Cao Cường cũng không khiêm tốn: “Không phải không tồi mà là tốt hơn ngày xưa rất nhiều”

Tôn Minh Hải không khỏi cười ha hả một tiếng: “Người trẻ tuổi có kiêu ngạo là tốt, khó trách cháu làm việc ác liệt không nể mặt như vậy”

“Bác nói vậy là có ý gì?” Nguyễn Cao Cường luôn cảm thấy trong lời nói của ông ta còn ẩn hàm gì đó.

“Gần đây cháu đã đẩy một cô nhóc vào trại tạm giam?” Ông cụ Nguyễn Cao hỏi anh.

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía ông nội, chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng cần ông ta hỏi đến?

“Bác Tôn của cháu là ba cô nhóc kia”

Ông cụ trực tiếp nói cho anh biết, là anh gây chuyện nên anh phải tự giải quyết, sao có thể để phiền phức kéo tới chỗ người già lọm khom như ông ta?

Nguyễn Cao Cường lập tức hiểu ra: “Thì ra cô ấy là con gái của bác” Cho nên ông ta đại giá quang lâm là muốn anh nể tình bỏ qua?

“Ông nội, đã bao lâu rồi nhà chúng ta không lui tới qua lại với nhà bác Tôn?” Đột nhiên anh hỏi.

Sao Nguyễn Cao Khải có thể nhớ được chuyện này, ông ta trừng anh.

Nụ cười trên mặt Tôn Minh Hải có chút ý vị thâm trường, ông ta lại nhớ rất rõ: “Nhắc tới cũng rất lâu rồi, phải chừng hai mươi năm, nhà họ Tôn đã định cư ở nước Mỹ” Ý là hai mươi năm trước nhà họ Tôn đã dọn tới nước Mỹ.

“Bác Tôn đi hai mươi năm, hôm nay nghìn dặm xa xôi trở về là vì con gái?” Nguyễn Cao Cường hỏi.

“Đúng vậy, con bé kia bị tôi làm hư, luôn thích gây chuyện như vậy.”

“Cô ấy là con gái của bác, còn Phạm Văn Đồng thì sao? Không phải là con trai của bác lấy nghệ danh khác lẫn vào giới giải trí phát triển chứ?” Anh hỏi nhiều như vậy cũng chỉ vì hỏi thăm quan hệ giữa Phạm Văn Đồng với ông ta.

Như có gì đó nhanh chóng lóe lên trong mắt Tôn Minh Hải, ông ta cũng không giấu giếm: “Nói cậu ta là con trai của tôi cũng không sai, thật ra cậu ta là con nuôi của tôi”

“Con nuôi?” Nguyễn Cao Cường rủ mắt, im lặng một lúc, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì. Một lát sau anh mới mở miệng: “Tôi biết rồi, bác Tôn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đón con gái của bác ra ngoài, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này”

Người anh muốn đối đầu là Phạm Văn Đồng, không phải một cô bé.

Tôn Minh Hải hơi xấu hổ cười cười, anh nói chuyện thật không dễ nghe.

“Nếu đã như vậy, vậy tôi đây xin thay mặt con gái cảm ơn cậu vì cậu không truy cứu chuyện này” Tôn Minh Hải nói xong cũng đứng lên, rõ ràng câu cảm ơn này cũng không phải thành tâm.

Tin tức của Thẩm Tịnh cũng rất nhạy thông, rất nhanh cô ta đã tìm được phòng bệnh của Phạm Văn Đồng.

Trợ lý của cô ta dẫn theo túi lớn chứa đầy thuốc bổ theo cô ta đi vào.

“Sao cô lại tới đây?” Phạm Văn Đồng vừa thấy cô ta không khỏi nhíu mày lại.

“Anh bị thương sao tôi có thể không đến thăm được?” Thẩm Tịnh thấy cánh tay anh ta đã bó thạch cao, không khỏi đau lòng nói: “Chắc chắn anh rất đau đúng không? Sao anh cứ luôn không thể bảo vệ thân thể mình vậy, chuyện nguy hiểm như thế anh không thể làm thêm lần nào nữa” Trong giọng nói của cô ta có ý trách cứ Đào Hương Vi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc