TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 486: Thơm bên này một cái

Lâm Hương Giang đã hẹn bác sĩ hôm nay sẽ đến khám chân cùng Hà Tuấn Khoa.

Bởi vì được trở lại bên cạnh cô cùng con trai minh nên tầm tình của anh cũng đã ổn định hơn trước, tình trạng mất ngủ của anh giờ cũng đã được cải thiện hơn nhiều.

Giờ cũng chỉ cần giải quyết chuyện đi đứng nữa thôi.

Trong phòng khám, bác sĩ đang cẩn thận xem xét báo cáo kiểm tra của Hà Tuấn Tuấn Khoa trong tay.

Lâm Hương Giang khá căng thẳng, cô không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, tình huống của anh ấy giờ thế nào rồi?” Thực ra là cô muốn hỏi khả năng chữ trị thành công có cao không Bác sĩ nhíu mày, nói: “Kết quả kiểm tra lần này không được lý tưởng lắm… Các cô nói là đã bị thương nặng vào hai năm trước, lúc đó có điều trị nhưng lại không kiên trì nên đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất “Hiện giờ điều trị đã muộn rồi sao?” Lâm Hương Giang hỏi tiếp.

Hà Tuấn Khoa vẫn rất bình tĩnh, cho dù có thể chữa khỏi được hay không thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rš “Có trễ đôi chút nhưng cũng không phải là không thể chữa được. Nếu cô cậu quyết định chữa trị thì tôi còn phải bàn bạc với các bác sĩ khác để đưa ra phương án trị liệu thích hợp nhất.

Nếu như vậy, tôi mong bệnh nhân có thể kiên trì, vì việc điều trị là cả một quá trình dài, hơn nữa chúng tôi cũng không nói trước lúc nào cậu ấy có thể đứng dậy được.” Bác sĩ vẫn muốn nói với bọn họ sự thật này.

“Chúng tôi sẽ kiên trì trị liệu nên xin phiền các bác sĩ đưa ra phương án trị liệu thích hợp.” Lâm Hương Giang thấy bác sĩ nói hiện giờ chữa trị đã hơi muộn liền vô cùng sốt ruột.

“Vậy được, ngày mai tôi sẽ lập một nhóm ý bác sĩ để lên phương án điều trị cho riêng cậu ấy, lúc nào có phương án cụ thể thì sẽ báo cho hai người biết” Bác sĩ nói.

“Cảm ơn bác sĩ”

Suốt cả quá trình đều là Lâm Hương Giang nói chuyện với bác sĩ, còn Hà Tuấn Khoa lại chẳng nói lời nào.

Sau khi rời khỏi phòng khám, Lâm Hương Giang mới nhận ra anh im lặng khác thường “Anh sao vậy? Anh không muốn điều trị sao?”

Cô nhìn anh rồi hỏi.

Lúc này, trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của anh mới hiện lên ý cười: “Anh không nói là không muốn điều trị mà”

“Vậy sao lúc nấy anh lại không lên tiếng?”

“Có em quyết định thay anh rồi thì anh còn phải nói gì nữa chứ?” Anh hơi buồn cười, hỏi lại cô.

Lúc này Lâm Hương Giang mới nhận ra mới nấy bản thân mình đã lo lắng biết nhường nào: “Còn không phải là em sợ lỡ dở việc điều trị của anh sao”

Hà Tuấn Khoa nhếch mày tỏ vẻ đã rõ rồi cầm lấy tay cô: “Anh hiểu mà, cho nên em nói gì anh đều sẽ nghe theo em cả”

“Vậy hả? Giờ anh nghe lời em đến vậy sao?”

Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, tỏ vẻ không tin nối “Em là vợ anh, anh không nghe em thì còn nghe ai hả?

Lâm Hương Giang bĩu môi: “Không phải anh vẫn luôn rất gia trưởng, vừa bá đạo lại không nói lý sao?”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày: “Hóa ra trong lòng em anh lại là người như vậy sao?”

“Em thấy anh cũng thật biết giả bộ đấy chứ”

Cô vừa nói đến những chuyện này là anh liền không thừa nhận nữa rồi?

“Nói sao thì anh cũng phải thay đổi thôi, bảng không thì đến lúc em ghét bỏ anh, anh lại trở thành một tên độc thân đáng thương rồi” Anh nói như thật Lâm Hương Giang đập anh một cái: “Ba hoa ít thôi, anh nói thật với em, lần này anh có muốn điều trị hay không?”

“Có em bên cạnh anh thì sao lại không chứ?”

Anh lại trở nên nghiêm túc.

“Vậy chúng ta nói rồi đấy, anh phải tích cực phối hợp nhé”

Hà Tuấn Khoa dở khóc dở cười: “Em coi anh là trẻ con đấy à? Không cần nói đi nói lại chuyện này nhiều lần vậy đâu.”

“Em sợ anh không kiên trì nổi.”

“Em phải có lòng tin với anh, anh cũng không.

phải là người thích bỏ dở giữa chừng”

Lâm Hương Giang cũng mong anh có thế nhanh chóng khỏe lại, nhưng cô cũng biết chuyện này cần thời gian, hơn nữa có cô ở bên nên chắc hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.

“Nế tình anh tích cực phối hợp nên trở về em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh” Đã rất lâu rồi cô không xuống bếp làm cơm cho anh, mà lúc này.

vết thương của cô cũng đã đỡ hơn nên có thể xuống b: Cuộc sống hiện tại của bọn họ rất giản đơn, chuyện công việc cũng có thể ở nhà giải quyết qua máy tính Lâm Hương Giang định nghỉ ngơi một thời gian để vừa dưỡng thương vừa có thể ở bên anh nhiều hơn Lúc này con trai còn đang ở trường học tập.

nên bọn họ có thể hưởng thụ thế giới hai người.

Lâm Hương Giang làm mấy món ăn cho anh, tất cả đều là những món anh thích ăn cả.

“Anh nếm thử món cá này xem có ngon không” Cô híp mắt cười, đẩy món cá đến trước mặt anh.

Hà Tuấn Khoa nhìn cô không động đũa khiến cô không hiểu ra sao: “Sao vậy ạ? Anh không thích ăn cá sao?”

Anh lắc đầu: “Cá này có xương chứ?”

“Anh nói nhảm gì vậy hả? Cá nào mà không có xương chứ?” Vừa nói xong, cô lại bỗng hiểu được ý trong lời của anh, cô cong môi như cười như không: “Có phải là anh muốn ăn nhặt xương em rồi” Anh còn thực sự có “Có phải còn muốn em đút vào miệng anh hay không?”

“Vậy cũng tốt lắm”

Cho nên anh đây là đợi được hầu hạ?

Cô vốn muốn từ chối nhưng không hiểu sao lại cầm đũa lên, chủ động giúp anh nhặt xương cá rồi đưa miếng cá đến bên miệng anh: “Nào, cục cưng ngoan ăn đi”

“Gọi anh gì đấy?”

“Cục cưng ngoan ạ, cũng chỉ có em bé mới cần người khác đút cho th “Anh là chồng em, em đút cho anh không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Vâng, vâng. Nào, ngoan ngoãn mở miệng ra nào” Cô thuận theo ý của anh.

Hà Tuấn Khoa mở miệng ăn miếng cá cô đút cho anh. Lúc anh ăn cơm cũng vô cùng thong thả, đây cũng chính là thói quen tốt được bồi dưỡng từ nhỏ.

“Thế nào? Vừa miệng chứ?”

“Món em làm đều vừa miệng cả” Anh cũng thực biết nói chuyện.

Lời này vẫn rất có tác dụng với Lâm Hương Giang, cô vui vẻ cong môi cười: “Vậy anh ăn nhiều chút nhé”

Hai người ăn cơm cùng nhau, thỉnh thoảng còn đút cho nhau ăn, ánh nảng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi chuyện đều thực tốt đẹ| Hà Tuấn Khoa thấy khóe miệng cô có dính hạt cơm liền chỉ lên mặt mình, ý bảo cô lau đi Lâm Hương Giang nhất thời không hiểu được ý của anh: “Sao vậy?”

Anh lại chỉ lên mặt mình. Cô nhíu mày, nói: hật lắm tật xấu” Sau đó nhích lại gần thơm lên bên môi anh.

Ăn có bữa cơm cùng phải để cô thơm một cái không phải là nhiều tật xấu sao?

Ánh mắt anh tối sầm lại, dở khóc dở cười đưa tay giúp cô lau hạt cơm kia đĩ: “Trên mặt em có dính hạt cơm”

Lâm Hương Giang ngượng ngùng sờ mặt, hóa ra ý của anh lúc nãy không phải là muốn cô thơm anh sao?

“Cái thơm này của em cũng thật kêu, không bằng cũng thơm bên này một cái?” Anh chỉ phía bên mặt còn lại “Không công bằng, đáng ra anh phải thơm lại chứ!” Cô chỉ nhất thời nhanh miệng nên vừa nói xong đã cảm thấy hối hận.

nh vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Em nó đúng” Rồi vươn cánh tay dài ra, bàn tay to gi ót cô rồi cúi đầu ấn xuống môi cô một nụ hôn.

Lâm Hương Giang ngừng hít thở, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sao cô lại cảm thấy hơi căng thắng thế này?

Đây cũng không phải lần đầu hôn môi..

Dáng vẻ của cô có hơi bưồn cười, nhưng lúc anh muốn tiếp tục trêu đùa cô thì chuông của lại vang lên, có người đến thăm hỏi sao?

Lúc như vậy lại bị người khác chen ngang khiến Hà Tuấn Khoa khó khỏi cảm thấy không mấy vui vẻ.

Lâm Hương Giang đẩy anh ra rồi thở ra một hơi: “Ai nhỉ?”

Anh nhún vai tỏ vẻ không biết nên cô chỉ đành đứng dậy: “Để em đi mở cửa”

Cô vừa đi ra cửa vừa chỉnh chu lại quần áo cùng đầu tóc của mình. Sau khi nhìn qua mắt mèo thấy được khuôn mặt quen thuộc, cô liên lập tức mở cửa.

“Thầy.. Thầy Luân, sao thầy lại đến đây ạ?”

“Tôi nghe nói em đã trở lại nên liền đến thăm em. Em không chào đón tôi sao?” Phạm Tây Luân còn ôm theo một bó hoa tươi trên tay.

“Chào đón chứ ạ, thầy vào nhà đi”

Bình luận

Truyện đang đọc