TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Anh không được sao?” Cô có biểu cảm gì vậy? Giống như anh rất là tồi tệ?

“Đương nhiên không thể, giữa anh và em làm gì có tình cảm nam nữ” Cô phất tay, đề nghị này của anh hơi tệ.

Nhưng lời kế tiếp của anh ngược lại làm cho cô giật mình.

Chỉ nghe anh nói: “Ai nói giữa chúng ta không có thích? Anh thích em, không nhìn ra được sao?”

Đào Hương Vi vừa cầm lấy bình nước để uống, nghe lời này của anh, nước đều bị phun ra ngoài, còn bị sặc, không ngừng ho khan.

Hoàng Công Thành vội vàng lấy khăn tay của mình lau cho cô: “Cho dù biết anh thích em, thì cũng không cần kích động như vậy?”

Đào Hương Vi thật sự vất vả mới ngừng ho khan, nghe được lời anh nói lại bị sặc tiếp.

Cô dùng khăn giấy lau sạch quần áo, chiếc váy này rất đắt, nghĩ đến phải trả cho Nguyễn Cao Cường nhiều tiền như vậy, máu thịt của cô rất đau.

“Anh đang đùa em sao?”

Hoàng Công Thành lại nói rất nghiêm trọng: “Ai đùa giỡn với em?

Em không thấy anh rất chân thành sao?”

Đào Hương Vi nghĩ đến con gái đã nói với mình là anh thích cô, hơn nữa còn sẽ bày tỏ với cô.

Lúc ấy cơ bản là cô không tin, còn cho rằng loại chuyện này là không có khả năng xảy ra, không nghĩ đến việc này lại xảy ra nhanh như vậy.

“Đừng nói với em, lời vừa rồi là anh đang bày tỏ với em.” Nếu như vậy thì cô không thể chấp nhận được.

Hoàng Công Thành hơi gật đầu: “Đúng, là bày tỏ, anh muốn làm bạn trai em, có được không?”

Đào Hương Vi không lên tiếng, mà nhìn anh không hề chớp mắt.

“Anh… Thật sự thích em sao?” Một lúc cô không dám tin mà hỏi lại.

Hoàng Công Thành thấy cô đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, việc anh bày tỏ lại làm cô khiếp sợ như thế, không khỏi cười nói: “Làm sao?

Anh không thể thích em sao? Anh còn tưởng rắng là bình thường mình đã bày tỏ quá rõ ràng rồi.”

Vốn dĩ bình thường anh quan tâm và chăm sóc cô như vậy, tất cả đều là bởi vì anh thích, mà không phải là tình nghĩa anh em gì hết.

“Em… Thật sự em không nghĩ * Trong lòng Đào Hương Vi khó mà bình tĩnh.

“Bây giờ em đã biết ý của anh rồi, có thể suy nghĩ thật kỹ một chút quan hệ giữa chúng ta không” Tất nhiên anh hi vọng là cô có thể chấp nhận mình.

“Xin lỗi, em không có cách nào chấp nhận anh làm bạn trai của em” Nhưng cô không hề chút do dự nào mà từ chối thắng.

Trong mắt Hoàng Công Thành hiện lên một chút mất mát, nhưng anh vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Anh im lặng một lúc sau đó nở một nụ cười: “Em… Em không cần vội vàng từ chối anh như vậy, trước tiên em hãy suy nghĩ thật kỹ”

“Không cần suy nghĩ, em đối với anh không có ý tứ kia” Cô chỉ coi anh là một người đàn anh thôi, thậm chí là bạn tốt, không có suy nghĩ việc thích anh.

Vừa vặn Hoàng Công Thành lái xe đến chỗ ở của bọn họ, xe ngừng lại, nhưng bọn họ đều không vội xuống xe.

Xe tắt máy, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đặc biệt nặng nề: thật sự cứ như vậy mà tàn nhãn từ chối anh? Không suy nghĩ chút sao?”

“Thật xin lỗi, em chỉ xem anh là người bạn tốt thôi, hơn nữa cũng không có kế hoạch tìm tình cảm mới, cũng không muốn tìm ba dượng cho Vân Nhi” Hiện tại cô chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp.

Vẻ mặt của Hoàng Công Thành thật bi thương, nhưng vẫn là tôn trọng quyết định của cô: “Được rồi, do chính anh còn làm chưa đủ, không làm cho tim em rung động được, anh sẽ tiếp tục cố gắng, cho đến ngày em thích anh thì thôi” Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Đào Hương Vi nghe vậy ngược lại cảm thấy rất có áp lực: “Em không muốn như vậy…

Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, giọng nói hơi thấp: “Hương Vi, em có thể từ chối anh, nhưng em không thể ngăn việc anh thích em”

Bình luận

Truyện đang đọc