TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 643: Vợ bé

Lại trùng hợp nhìn thấy Hà Tuấn Khoa và Nguyệt Hương đang nằm với nhau.

*A, Tuấn Khoa, sao em lại cùng với Nguyệt Hương..” Hà Hàm Bội làm như vẻ vô cùng cùng kinh ngạc.

Sau đó chị ta liền nhìn thấy Lâm Hương Giang, vì thế liền cười nói: “Cô cũng ở đây sao? Không phải tới tìm Tuấn Khoa đấy chứ?

Cô cũng thật là, sao lại nhỏ mọn thế chứ, lại cố ý đến phá hư chuyện tốt của Tuấn Khoa cùng với Nguyệt Hương chứ?”

Giờ phút này, Lâm hương Giang căn bản là không còn sức mà để ý tới Hà Hàm Bội nữa, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà Tuấn Khoa, ngữ khí vô cùng nặng nề nói: “Anh không định giải thích với em là tại sao anh với cô ta lại như thế này sao?”

Tới giờ phút này mà cô vẫn còn muốn cho anh một cơ hội ư?

“Anh..” Chính anh cũng không rõ vì sao anh với Nguyệt Hương lại nằm cùng với nhau thì làm sao có thể giải thích với cô được chứ?

“Loại chuyện này thì cần gì phải giải thích chứ? Không phải cô cũng thấy được Tuấn Khoa cùng với Nguyệt Hương vẫn còn tình cảm với nhau nên mới có Bé Con được chứ, như vậy chuyện bọn họ với nhau chẳng phải bình thường lắm sao?” Hà Hàm Bội chủ động nói chuyện thay anh.

Ánh mắt của Lâm Hương Giang vẫn luôn nhìn ở trên người của Hà Tuấn Khoa, cô cố gắng khắc chế cảm xúc đang cuộn trào bên trong lồng ngực: “Mọi chuyện là như vậy sao?

Anh vẫn còn tình cảm với cô ta sao?” Nếu không với thái độ làm người bình thường của anh sao có thể ngủ cùng với Nguyệt Hương chứ?

“Đương nhiên là không phải rồi” Hà Tuấn Khoa trả lời chắc nịch.

“Vậy bây giờ anh với cô ta đang làm gì?”

Lâm Hương Giang từng bước truy vấn.

Hà Tuấn Khoa đang định mở miệng thì bị Hà Hàm Bội ngắt lời, chị ta lạnh giọng nói với anh: “Tuấn Khoa, nếu em đã làm như vậy với Nguyệt Hương thì chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với cô ấy sao?

Cô ấy không phải là người tùy tiện cho em ngủ một lần hai lần, ít nhất thì em cũng phải cho cô ấy một danh phận, không thể làm chính thì cũng phải làm nhỏ”

Hà Hàm Bội vừa dứt lời, Nguyệt Hương vô cùng phối hợp khóc ra tiếng, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương Hà Tuấn Khoa cau mày: “Tôi còn chưa nói sẽ không chịu trách nhiệm…

“Vậy là anh muốn chịu trách nhiệm với cô 1a phải không? Muốn cô ta làm vợ bé phải không?” Lâm Hương Giang liền hỏi lại Đầu óc của Hà Tuấn Khoa lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo, anh chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy có thanh âm của phụ nữ ở bên tai khiến cho anh càng cảm thấy phiền phức.

Anh nhất thời không thế chịu nổi nói: “Dù sao cô ấy cũng là mẹ của Bé Con, cho cô ấy một danh phận cũng là chuyện đương nhiên”

Lâm Hương Giang không thể tin nổi trợn tròn cả hai mắt, vậy mà anh lại dám nói như thế ư!

“Được, vậy anh muốn cho cô ta một danh phận phải không? Vậy anh cứ cho cô ta trở thành bà Hà một cách danh chính ngôn thuận cũng được! Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!” Cô tuyệt đối không chấp nhận chung đàn ông với một người phụ nữ khác.

Lâm Hương Giang nói xong liền xoay người bỏ chạy, cô không thể chấp nhận nổi, trái tim của cô cứ nhị bị ai đó bóp chặt lấy vậy, cô không thể thở nổi, cô sợ mình sẽ khóc ở trước mặt của bọn họ.

“Hương Giang. Nhìn thấy cô kiên quyết chạy đi thì Hà Tuấn Khoa mới phản ứng lại, theo bản năng anh muốn đuổi theo cô, thế nhưng anh vừa định ngồi dậy thì đầu óc liền cảm thấy choáng váng!

Anh không đuổi kịp cô…

Nguyệt Hương dùng chăn bọc lấy mình, cô ta vẫn còn thấp giọng nức nở, ở khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt nhìn thấy Lâm Hương Giang rời đi, trong lòng cô ta có chút mừng thầm, có phải cô ta đã thành công rồi hay không?

Cô ta nhịn không được trao đổi ánh mắt với Hà Hàm Bội, cô ta cảm thấy cơ hội mình trở thành bà Hà lớn hơn rất nhiều Lâm Hương Giang đi suốt đêm rời khỏi nhà họ Hà, ngay cả hành lý cũng không mang theo mà đi vô cùng vội vàng, có thể thấy cô không thể chịu nổi một giây phút nào nữa.

Đến tối muộn thì cô trở lại nhà họ Nguyễn Cao, đúng lúc Nguyễn Cao Cường trở về thì nhìn thấy cô muộn như vậy mà còn về nhà, liền nghỉ ngờ hỏi: “Em sao vậy? Em bị nhà họ Hà đuổi ra ngoài sao?”

Sắc mặt của Lâm Hương Giang trông vô cùng khó coi, cô ngồi xuống sô pha, sau đó liên uống nước trông như đã khát từ lâu lắm rồi, sau khi uống hết hai cốc nước cô mới nói: “Không phải bị đuổi mà là em tự đi, em cảm thấy chán ghét nơi đó”

Bình luận

Truyện đang đọc