TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 686: Cô của Dạ Hữu Khánh đến

Dạ Hữu Khánh cau mày, không đồng ý với cách nói của cô: “Tôi mời cô đến đây chứ không phải bắt cóc cô, hy vọng cô hiểu rõ điểm này”

Lâm Hương Giang khóe mắt giật giật, sao anh ta lại không biết xấu hổ mà nói ra chữ “mời” này chứ?

“Cho nên ngay cả một cuốc điện thoại báo bình an anh cũng không cho tôi gọi đúng không?” Vừa rồi anh ta còn nói cái gì cũng nghe theo cô mà?

‘Vậy mà yêu cầu nhỏ xíu như vậy cũng không đồng ý thì tại sao cô phải giúp anh ta?

Dạ Hữu Khánh nhướng mày nói: “Có phải cô quá coi thường Hà Tuấn Khoa rồi không?

Với năng lực của anh ta cô nghĩ anh ta không tìm tới được đây sao?”

Lâm Hương Giang mím môi nhìn anh ta, anh ta nói không sai, Hà Tuấn Khoa quả thật có bản lĩnh có thể tìm được cô, nhưng chuyện đó không giống với việc cô chủ động gọi báo bình an.

Ngay khi cô muốn mở miệng nói gì đó, lúc.

này thủ hạ của anh ta tiến vào nói: “Thiếu chủ, cô của ngài đến rồi”

Dạ Hữu Khánh nghe vậy thần sắc chợt biến đổi, lập tức nói: “Đưa bà ấy đến phòng khách chờ tôi.”

“Không cần đến phòng khách, hôm nay tôi đến để xem thử Lãnh Thiên Khuê đã khuất phục hay chưa?” Một giọng nữ truyền đến, ngay sau đó bà ta mới đi vào.

Lâm Hương Giang nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang đi về phía bọn họ, bà ta một thân trang điểm hàng hiệu nhưng khuôn mặt lại có chút hà khắc.

“Cô” Dạ Hữu Khánh chào một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hơn so với vừa rồi, nhìn ra được anh ta rất kính trọng người cô này.

Dạ Tuyết Hoa liếc anh ta một cái, ánh nhìn rét lạnh lập tức rơi lên người Lâm Hương.

Giang, nhăn mày hỏi: “Cô là ai?”

“Cô ấy là nhà điều chế mùi hương, con tìm cô ấy đến để chế hương cho Thiên Khuê, để cảm xúc của cô ta có thể bình tĩnh lại một chút” Dạ Hữu Khánh nói.

“Nhà điều chế mùi hương?” Dạ Tuyết Hoa mắt lé đánh giá Lâm Hương Giang, đầy khinh thường nói: “Hương do cô ấy điều chế có thể giúp Lãnh Thiên Khuê an tĩnh lại, cháu không phải là bị lừa rồi đó chứ? Loại chuyện này mà cháu cũng tin được?”

Dạ Tuyết Hoa dù sao cũng không tin chỉ dựa vào một lọ hương gì đó là có thể ấn an tỉnh thần của người ta.

Lâm Hương Giang không phải lần đầu tiên bị người ta xem thường, cô rất rõ ràng ngành này của bọn họ rất ít người có thể thật sự hiểu được, không tin bọn họ cũng không có gì kỳ lạ.

“Thật lòng tôi cũng hi vọng Dạ thiếu chủ coi mình là kẻ lừa đảo, tôi cũng sẽ không bị anh ta phái người bắt đến đây” Lâm Hương.

Giang cười lạnh nói Dạ Tuyết Hoa nghe thấy lời cô, khó hiểu nhìn về phía Dạ Hữu Khánh, hỏi: “Chuyện này là sao?” Nó còn cố ý phái người bắt cóc người ta?

“Cô, là cháu phái người mời cô ta đến chứ không phải bắt cóc” Tóm lại anh ta không chịu thừa nhận hành vi của mình là bắt cóc.

Dạ Tuyết Hoa không quan tâm Lâm Hương Giang tới bãng cách nào, cũng không muốn biết hương của cô có thật sự có tác dụng với Lãnh Thiên Khuê hay không, bà ta chỉ muốn biết Lãnh Thiên Khuê đã chịu thua hay chưa?

Tức thì bà ta nhìn về phía Lãnh Thiên Khuê còn đang bị trói, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô ta lại hôn mê?”

Không đợi Dạ Hữu Khánh mở miệng, bà ta liền phân phó cho một thuộc hạ bên cạnh: “Lấy nước lạnh lại tạt cho cô ta tỉnh”

“Cô..” Dạ Hữu Khánh bỗng dưng quýnh lên: “Hay là để cô ta tự tỉnh lại đi”

“Ai biết cô ta khi nào có thể tỉnh lại? Tôi bây giờ có chuyện muốn hỏi cô ta” Dạ Tuyết Hoa liếc mắt lạnh nhìn tên thuộc hạ kia: “Còn đứng trân ra đó làm gì? Không nghe thấy tôi kêu cậu đi lấy nước lạnh hả?”

“Dạ” Tên thuộc hạ đó lập tức đi lấy.

Dạ Hữu Khánh không thể ngăn cản cô mình, mặt không chút biểu tình nhìn thuộc hạ lấy nước lạnh tạt Lãnh Thiên Khuê, trực tiếp.

tạt cho cô ta tỉnh.

Lâm Hương Giang vốn dĩ cũng muốn ngăn cản, nhưng mà việc này ngay cả Dạ Hữu Khánh cũng hết cách, cô còn có biện pháp gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc