TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Bà Vương vừa nói những lời này ra thì ánh mắt của mấy người phu nhân khác cũng thay đổi.

Bà Lý nói tiếp: “Sao cô có thể nói như vậy hả? Nếu theo lời cô nói thì chẳng lế bọn tôi sinh con xong thì sẽ biến thành những người phụ nữ già nua hay sao?”

Bà Vương mím môi cười: “Ý tôi không phải thể đâu, chúng ta đều là phụ nữ, mà lại còn phải sinh con nữa, nên là tôi nhận ra mình không thể nào đi sao với những người phụ nữ chưa từng sinh con được. Mọi người nhìn làn da của bà Nguyễn Cao đi, nó săn chắc và mịn màng hơn da chúng ta nhiều. Mặc dù là chúng ta cũng sử dụng sản phẩm dưỡng da giống cô ấy thì cũng chẳng thể nào bì được”

“Câu này của bà Vương cũng không đúng lầm đâu nha, quả thật sinh nở là một chuyện gây ra rất nhiều thương tổn đối với phụ nữ chúng ta. Cũng may chúng ta đều có đủ điều kiện để chăm sóc bản thân thật tốt, cũng không cần bận tâm nhiều chuyện đưa con mình theo” Bà Trần nói xong thì nhìn Nam Thùy Dương rồi hỏi: “Chị đã kết hôn với tống giám đốc Cường ba năm rồi, hai người cũng nên sinh một đứa đi chứ nhỉ? Sự nghiệp của nhà họ Nguyễn Cao lớn như thế cũng cần có một đứa trẻ để kế thừa đúng không?”

Nam Thùy Dương nghe những người phụ nữ kia lần lượt nói như vậy, tuy rằng trên mặt cô ấy vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng đã rất hoảng hốt rồi.

Từ sau khi cô ấy kết hôn với Nguyễn Cao Cường được một năm, chỉ cần cô tham dự bất kì một dịp nào thì cũng sẽ có người hỏi bao giờ bọn họ mới chịu sinh con. Đâu phải cô muốn có con là sẽ có con được đâu chứ. Nghĩ đến việc Nguyễn Cao Cường muốn cô đi thụ tinh nhân tạo với một người đàn ông xa lạ thì cô lại cảm thấy vô cùng tức giận.

“Con rể tôi nói là bây giờ chỉ muốn sống thế giới của hai người.

Hơn nữa Thùy Dương nhà chúng tôi vẫn còn trẻ, một hai năm nữa sinh cũng không muộn mà” Mẹ Nam nhìn thấy con gái không trả lời được nên chủ động đi đến giúp con gái giải vây cho đỡ xấu hổ.

“Nói như vậy là hai người đã kết hôn ba năm rồi mà vẫn còn giống như vợ chồng mới cưới, vô cùng yêu thương nhau, thật sự đúng là làm cho người ta phải hâm mộ nha” Ngoài miệng bà Vương nói hâm mộ chứ trong mắt đã xuất hiện sự giễu cợt rồi.

“Thế giới hai người thì đúng là tốt thật, nhưng mà tôi khuyên chị vẫn nên sớm sinh một đứa bé đi thì tốt hơn. Nghe nói anh Cường có một đứa con gái riêng, chắc đó là đứa con duy nhất của tổng giám đốc Cường hả? Bà Lý nói.

Sắc mặt của Nam Thùy Dương không tốt lắm: “Hôm nay là sinh nhật của ông cụ nhà chúng tôi, còn có rất nhiều khách đến chào hỏi.

Mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi phải đi trước rồi” Cô ấy chỉ có thể gượng cười đối với bọn họ rồi sau đó rời đi Những phu nhân kia nhìn thấy cô ấy vội vàng bỏ đi đều cười giễu cợt.

“Chắc là cô ta không thể sinh con được rồi, còn nói gì mà hưởng thụ thế giới hai người.

Phía sau là xì xầm và truyền tới một câu như vậy làm suýt chút nữa Nam Thùy Dương đã quay lại xé nát miệng người nói ra.

“Tức chết đi được. Mấy người phu nhân, mỗi lần gặp mặt là đều xúm lại hỏi con khi nào thì chịu sinh con, thật muốn bịt hết miệng của bọn họ lại mà” Ở trong phòng nghỉ, Nam Thùy Dương không nhịn được mà mắng.

Mẹ Nam cũng tức giận: “Bọn họ đúng là phiền phức, nhưng mà bọn họ nói vậy cũng đúng, con vẫn nên sinh một đứa đi thì sẽ tốt hơn đấy. Nếu không thì sau này tài sản của nhà họ Nguyễn Cao sẽ để lại hết cho đứa con riêng của con đàn bà rẻ tiền họ Đào kia mất”

“Mẹ, mẹ phải biết là không phải con không muốn sinh mà thật sự là do anh Cường..” Nói đến đây thì cô ấy buồn bực không thể nói tiếp được nữa.

Mẹ Nam đi đến võ lưng cô để an ủi: “Mẹ biết mẹ biết, việc sinh con này thì chúng ta phải suy nghĩ cách khác rồi”

“Còn có cách nào nữa chứ, anh ấy thật sự không muốn sinh con với con, lúc nào cũng nói là có một mình Vân Nhi là đủ rồi” Cô không thể đi làm thụ tinh nhân tạo với một người đàn ông xa lạ được.

Mẹ Nam nghe xong thì trong mắt bà ta hiện lên một vẻ lạnh lùng: “Nếu đứa con duy nhất này của cậu ta không còn nữa thì có lẽ cậu ta sẽ chịu sinh con với con đấy”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Nhất thời Nam Thùy Dương nghe không rõ.

Mẹ Nam che giấu sự lạnh lùng trong đôi mắt: “Không có gì, chúng ta đi ra ngoài đi, chắc là ông cụ đã đến rồi đó “

Trong sảnh lớn của bữa tiệc, quả nhiên ông cụ đã đến rồi.

Hôm nay ông cụ mặc một bộ đồ thêu họa tiết thời Đường nhìn rất trang trọng, ông ta chống cây gậy đầu rồng, lưng hơi còng, tóc đã điểm bạc, trên người có một loại hơi thở đã quen với sóng to gió lớn, cũng giận mà cũng có uy.

Nam Thùy Dương hít sâu một hơi, cô ấy cười khanh khách đi tới: “Ông nội, cháu chúc ông sống lâu trăm tuổi”

Ông cụ Nguyễn Cao nhìn về phía cô ấy, thấy cách ăn mặc hôm nay của cô thì rất vừa lòng, nhưng ông ta vẫn nhíu mày: “Cao Cường đâu?

Sao nó lại không đi cùng với cháu?”

Vẻ mặt của Nam Thùy Dương hơi đổi, cô lập tức trả lời: “Anh ấy…

Anh ấy có chút việc bận, lát nữa anh ấy sẽ tới đây sau ạ”

Bình luận

Truyện đang đọc