TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 732: Giả bộ

Dọc theo con đường này, mặc kệ Đào Hương Vi kháng nghị giày vò thế nào, Nguyễn Cao Cường cũng làm như không nghe thấy, thậm chí anh còn nhắm mắt lại như đã ngủ Say.

Không thấy anh cất lời, đương nhiên tài xế không dám dừng xe lại để cô xuống dưới.

Mãi cho đến khi xe lái vào biệt thự mới bắt đầu ngừng lại.

Đào Hương Vĩ nhìn thấy tình cảnh quen thuộc bên ngoài, vậy mà anh lại đưa cô về biệt thự của anh thật!

Xe vừa dừng lại anh cũng mở mắt ra, cho nên rõ ràng là anh không ngủ, chỉ không muốn để ý đến cô mà thôi.

Nguyễn Cao Cường xuống xe trước, sau đó nhìn về phía người phụ nữ ngồi trong xe đang không nguyện xuống xe: “Xuống đi”

Giọng điệu có thể tính là bình thường.

Đào Hương Vi ôm ngực bất động, cũng không nhìn anh. Lần này đến phiên cô không để ý tới anh.

“Tôi nói lại lân nữa, xuống đi” Trong giọng nói của anh có thêm vài phần nguy hiểm.

Đào Hương Vi dứt khoát học theo anh, nhắm mắt lại ngủ.

Ai bảo anh không để ý tới suy nghĩ của cô mà cưỡng ép dẫn cô tới nơi này.

Nguyễn Cao Cường không lên tiếng nữa, cứ im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trong xe như vậy.

Một mảnh lặng im…

“Nguyễn Cao Cường, anh thần kinh cái gì? Tôi kêu anh buông ra, anh có nghe hay không!”

Đối mặt với người đàn ông cứng rắn như vậy, cho dù cô có tức giận ra sao cũng bất lực.

Nắm đấm của cô chẳng có chút tác dụng nào với anh, dường như anh không cảm thấy đau đớn.

Chỉ chớp mắt, không ngờ anh đã ôm cô tới gian phòng của mình.

Đào Hương Ví bị anh ném lên giường. Cái giường này cũng đủ mềm mại, nhưng vừa bị ném như vậy, cô lại cảm thấy sau lưng đau đớn.

Không chờ cô đứng lên, thân thể to lớn cao ngạo của người đàn ông đã đè xuống, hai tay cô cũng bị anh giam cầm ở hai bên.

Khuôn mặt tinh nhã tuyệt luân của anh gần ngay trước mắt, trong đôi mắt đuôi phượng sâu không thấy đáy ẩn chứa tia sáng lạnh khiếp người.

“Anh..” Hơi thở của cô trở nên thở gấp, cố gắng giãy khỏi tay anh nhưng lại phát hiện mình chỉ phí công.

Cô cảm nhận được trên người anh có hơi thở nguy hiểm, anh trước mắt có chút xa lạ.

“Cô đã ở chung với Phạm Văn Đồng từ lúc nào, hửm?” Anh nhìn chằm chằm cô, không chớp mắt hỏi.

Người đàn ông trước mặt có mái tóc đen mắt đen, giọng nói bị anh đè xuống rất trầm, khí thế bức người của anh khiến cô rất khó chịu.

Cô lập tức hiểu được anh đã xem đoạn video buổi họp báo của cô và Phạm Văn Đồng, cũng đã nghe được lời Phạm Văn Đồng nói với phóng viên.

“Không liên quan gì tới anh” Cô giả vờ lạnh lùng phun ra mấy chữ này.

Cảm đau đớn, bàn tay anh giữ chặt cằm cô, ép cô phải đối mặt với đôi mắt đuôi phượng đen nhánh của anh. Giọng điệu của anh còn lạnh lẽo hơn hồi nấy: “Cô ở cùng với anh ta còn muốn anh cùng thành lập studio với anh ta?”

Nói tới chuyện này, cô lại nghĩ tới chuyện anh vì ngăn cản cô ký kết hợp đồng mà làm ra mấy chuyện đê tiện kia, cũng bắt đầu nổi nóng.

Bình luận

Truyện đang đọc