TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 656: Cô không cần phải ở lại đây nữa

“Cô dùng nước lạnh để tắm cho Bé Con sao?” Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chăm vào Hương Nguyệt, giọng nói nặng nề.

“Tôi… Không có, không có, sao tôi có thể làm chuyện như vậy với con của mình đi anh phải tin Nguyệt Hương bối rối đến mức lắc đầu từ chối không ngừng, dù sao thì cô ta cũng không thể thừa nhận!

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn cô ta, không nói lời nào, cũng không biết anh có tin lời cô ta nói hay không “Nhiều người đang làm gì ở đây vậy?

Không cần phải làm việc gì sao?” Đột nhiên Hà Hàm Bội ở phía sau bước vào.

Khi nhìn thấy Hà Tuấn Khoa, chị ta hừ khẽ: “Em còn biết đường trở về sao? Nghe nói mấy ngày nay em đến nhà họ Nguyễn Cao để canh chừng Lâm Hương Giang? Điều buồn cười chính là cô ta lại từ chối gặp em?”

Chị ta bước lại gần vài bước và tiếp tục cười nhạo: “Em nói xem có phải em đang dùng mặt nóng dán mông lạnh không? Ở nhà có một người phụ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn đang đợi em, một cô con gái dễ thương cũng đang đợi em. Em không về nhà, chuyện em bị cánh cửa đóng sầm ở trước mặt mà bị truyền ra ngoài, không biết người ta sẽ cười nhạo người nắm quyền của nhà họ Hà như thế nào”

Bây giờ Hà Tuấn Khoa chỉ quan tâm đến tình trạng của con gái mình và lý do tại sao con bé lại bị bệnh, anh làm như không nghe thấy những lời chế giễu đó của Hà Hàm Bội.

Anh vẫn lạnh lùng nhìn Nguyệt Hương, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lẽo: “Tốt hơn hết là cô nên nói sự thật.”

Nguyệt Hương cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh, nhưng cô ta vân một mực nói: “Tôi không làm, là thím Trần vu oan cho tôi”

Thím Trần cũng rất nóng nảy, lập tức nói “Tôi xin thề với ông trời, tôi tận mắt nhìn thấy Nguyệt Hương tắm nước lạnh cho Bé Con.

Nếu tôi nói dối hay cố ý vu oan cho cô ta thì tôi sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Bà..” Nguyệt Hương tức giận, trừng mắt lên nhìn thím Trần, cô ta không ngờ bà ấy lại kiên quyết như vậy!

“Tổng giám đốc Hà, anh không thể nghe lời từ một phía của thím Trần. Bà ta nói là nhìn thấy nhưng lại không có bằng chứng nên anh không thể tin lời bà ta nói” Đương nhiên là dì Dư đứng về phía Nguyệt Hương, cho nên bà ta đã nói chuyện giúp cô ta.

Mấy người bọn họ đều nói là mình phải, trong lúc nhất thời cũng không thể khẳng định được rằng Nguyệt Hương có cho Bé Con tắm nước lạnh hay không.

Hà Tuấn Khoa không có thời gian để lắng nghe cuộc tranh cãi của bọn họ, vì vậy anh đã đưa ra quyết định mà không cần phải suy nghĩ: “Cho dù là người nào nói dối thì cũng không cần đến mấy người chăm sóc cho Bé Con nữa. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ tìm một chuyên gia chăm sóc trẻ chuyên nghiệp để chăm sóc cho con bé”

“Tổng giám đốc Hà, tôi..“ Nguyệt Hương còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng, vô cảm của anh ngắt lời: “Cô không cần phải chăm sóc Bé Con nữa. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở khác cho cô, đến lúc đó Dung Tuấn Bắc sẽ đưa cô đi”

Nguyệt Hương hoàn toàn hoảng sợ, đứng ng, một lúc sau mới hiểu được ý của ác? Anh… Muốn tôi rời khỏi nhà anh: “Nhà họ Hà sao?”

Anh không những không cho cô ta đến gần đứa trẻ mà còn muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hà sao?

Không! Đây không phải là kết quả mà cô ta muốn!

Cô ta làm chuyện này chính là vì ngăn cản anh mang Lâm Hương Giang trở lại, tránh cho việc cô ta trở thành bà Hà bị cản trở, nhưng bây giờ…

“Tôi để cô ở lại biệt thự để tiện chăm sóc cho Bé Con nhưng nếu con bé đã không cân cô thì cô cũng không cần phải ở lại đây nữa”

Giọng nói của anh không có một chút độ ấm nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng vô tình.

Một câu nói này của anh đã thể hiện rõ một điều, sở dĩ cô ta ở chỗ này là vì con gái, còn anh không có một chút tình cảm nào với cô ta.

Nguyệt Hương vô thức lùi về phía sau một bước như thể bị thương nặng, cơ thể gầy gò của cô ta lung lay sắp đổ, sắc mặt tái mét trong nháy mắt.

“Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?” Ngay cả giọng nói của cô ta cũng run run €ó lẽ anh luôn là một kẻ máu lạnh và tàn nhãn như vậy, nhưng cô ta vẫn luôn mơ mộng hão huyền rằng mình là người đặc biệt đối với anh!

Hà Hàm Bội tiến lên đỡ lấy Nguyệt Hương, trừng mắt lên nhìn Hà Tuấn Khoa, giọng nói mang theo sự tức giận: “Em nói cô ta rời đi thì phải rời đi sao? Chị không đồng ý!”

“Tôi không cần sự đồng ý của chị” Câu nói của Hà Tuấn Khoa lại càng khiến cho Hà Hàm Bội tức giận.

“Đừng nói với chị là cái nhà này do em làm chủ, không đến lượt chị quyết định. Cho dù bây giờ em là chủ nhà nhưng chị vẫn có quyền lên tiếng trong cái nhà này, chị có thể giữ Nguyệt Hương ở lại nơi này!”

Bình luận

Truyện đang đọc